KINH
NGHIỆM VỀ SỰ “BỪNG TỈNH THIÊNG LIÊNG”
Nếu có ai đó hỏi tôi: đâu là khoảng thời gian
để lại cho bạn nhiều kỉ niệm đẹp, nhiều dấu ấn không phai…? Tôi sẽ mạnh dạn trả
lời đó là khoảng thời gian tôi bước vào tuổi hai mươi. Thật vậy, có lẽ mỗi người
đều có một tầm tuổi thanh xuân tươi mới, rực sáng với những khát khao, hoài bão
mới tinh, hay những dự phóng chưa khô mực…Khoảng thời gian năm thứ hai của đại
học, lúc đó tôi được hai mươi tuổi, có lẽ đó là lúc tôi chính thức bước chân
vào cuộc đời, tiếp xúc với thế giới quan rộng mênh mông. Tôi mở rộng tương quan
với mọi vấn đề, nhiều con người, với những môi trường khác nhau… Mở ra trong
tôi nhiều sự hiểu biết mới lạ, phong nhiêu…nhưng cũng có nhiều điều làm tôi ngỡ
ngàng, bàng hoàng, và hoang mang.
Đã nhiều lần tôi tự hỏi mình với những câu hỏi
rất hiện sinh. Chẳng hạn như: tôi là ai? Tôi sống ở đời này để làm gì? Đâu là ý
nghĩa cuộc đời này? Chết rồi, tôi sẽ đi về đâu? Điều gì là quan trong nhất?...rất
nhiều vấn nạn nhân sinh hiện đến với tôi. Có lẽ nhiều người thắc mắc, tại sao một
thanh niên mới lớn không lao đầu vào học tập, phát triển những kỹ năng, tài
năng vượt trội hơn về thể thao, nghệ thuật hay học vấn…mà lại mang nặng ưu tư
như những ông cụ già trầm lắng suy tư về thân phận con người và cuộc đời này?
Đúng vậy, tôi không biết vì sao điều đó xảy
ra với tôi, nhưng tôi biết một điều là lúc đó tôi rơi vào cảm giác cô đơn, trống
vắng nội tại cách kỳ lạ. Ngoài giờ lên giảng đại học để thu lượm kiến thức
chuyên môn, sau đó tôi về nhà trọ, sắp xếp những công việc sinh hoạt cá nhân
như: nấu ăn, giặt dũ, dọn dẹp nhà cửa, rảnh rỗi đọc sách báo, hoặc thổi sáo
ngân nga…chiều tối đi nhà thờ gần đó dự lễ nguyện kinh… Bạn bè, công việc, sinh
hoạt…mọi công việc, mọi tương quan tôi đều cảm thấy khá đầy đủ, hợp lý…nhưng
trong lòng tôi vẫn cảm thấy nỗi trống vắng, và khao khát điều gì đó để làm no
thỏa lòng mình.
Cho đến một ngày kia, có một cô gần xóm trọ,
là người công giáo. Cô thường đi lễ nhà thờ buổi chiều và tôi thường gặp gỡ,
trò chuyện với cô. Đột nhiên, một ngày kia, nghe tin cô bị đột tử, lòng tôi
bàng hoàng, hụt hẫng, hoang mang…Mới chiều qua khi đi lễ, tôi còn gặp cô lúc
lên cầu thang, cô mỉm cưởi hiền hậu với tôi…mà nay, cô đã vĩnh viễn ra đi,
không một lời từ ly…Ngày tôi tiễn đưa cô ra nghĩa trang buồn mà lòng tôi nặng
trĩu. Tôi buồn một phần vì sự ra đi của cô trong xóm đạo, nhưng dường như có một
nỗi buồn khác, nỗi buồn của kẻ mới lớn, đang rực lửa thanh xuân, nhiệt huyết
cho đời và cho người, khi thấy sự chết thống trị con người kẻ ấy ngại ngần, dấn
thân.
Ôi! Thân phận con người mong manh như hoa sớm
nở tối tàn, lung lay trước gió muôn vàn hiểm nguy…Nghĩa trang buồn nằm trên khu
đất cao, ngàn mây hững hờ trôi qua…để lại bóng sầu ghi chốn điêu linh…không có
ai, không có ai cả…ngoài tiếng chim cú ru rú, ai oán…gọi nhau, và vài rạng
thông vi vu trong gió chiều…mang theo một ít cát bụi hư vô…Người nằm xuống giã
từ trần gian, về lòng đất mẹ…giã từ cuộc đời, phận người lữ hành đã qua…và mong
manh đi vào viễn du, một cõi thiên thu…Bâng khuâng, tôi tự hỏi mình làm sao lau
khô nước mắt nhân gian…hão huyền, dối trá và đảo điên…đâu là điều quan trọng nhất
trong cuộc đời này? Và rồi năm trăm năm nữa tôi sẽ ở đâu? Trong nấm mộ này ư?
Đêm đó, nằm trên gác trọ, ánh trăng đêm rằm rọi
chiếu vào vuông cửa sổ, dường như ánh trăng cũng đang thao thức với tôi. Đau khổ,
sự chết, chia ly…là gì mà sao nó ôm trọn kiếp nhân sinh này? Cạnh bên là chiếc
điện thoại rên rỉ: “…bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi, đi đâu lanh quanh cho đời
mỏi mệt…trên hai vai ta đôi vâng nhật nguyệt, dọi suốt trăm năm một cõi đi về…”
Về đâu? Tôi tự hỏi mình. Không lẽ cuộc đời này con người hiện hữu chóng vánh,
hiện diện vô minh thế sao? Cuộc đời tôi như đốm lửa rực sáng giữa đêm tối rồi tắt
lịm… Umh…hai mươi tuổi chẳng là gì so với với một thế kỷ, và chẳng có nghĩa lý
gì so với trường kỳ vạn kiếp, vĩnh cửu, thiên thu.
Đêm âm u, gió vi vu, tôi tự nhủ: Hãy nói về
cuộc đời này khi tôi không còn nữa…sẽ lấy được những gì về bên kia thế giới…ngoài
trống vắng mà thôi… đời ơi và người ơi…cuộc đời…cuộc đời cho tôi tiếng nói đôi
khi vui tươi…cuộc đời cho tôi tiếng nói…đôi khi ngậm ngùi…gió núi bay qua lao
xao, thì thào… núi đứng quanh năm, đất muôn đời nằm…. riêng tôi rộn ràng…đứng
giữa thiên nhiên cánh chim nhẹ nhàng, mây trôi lẹ làng…riêng tôi nặng nề…Trong
vũ trụ, thiên nhiên này…sao lòng tôi còn nặng nề quá!…tôi muốn đi tìm lẽ sống
nhân sinh cho cuộc đời mình, tôi muốn được tự do, thanh thoát, an nhiên, hạnh
phúc trong cuộc đời này. Thế nhưng, tìm ở đâu và tìm như thế nào?
Đêm khuya êm ả dần trôi, gió đông về hơi
sương lành lạnh, tôi bật đèn học lên, mở Kinh Thánh ra, như tìm một khai sáng
cho lúc này. Thánh vịnh 90 làm tôi sửng sốt: “Tính tuổi thọ, trong ngoài bảy chục, mạnh giỏi chăng là được tám mươi,
mà phần lớn chỉ là gian lao khốn khổ, cuộc đời thấm thoát, chúng con đã khuất rồi.”
(Tv 90,10). Ôi Chúa ơi! Đời là bể khổ, qua được bể khổ là qua đời ư? Con thấy
buồn chán, hoang mang về cuộc đời này quá Chúa ơi! Tôi thì thầm, thủ thỉ với bức
hình Chúa Giêsu trên bàn học. Tôi tắt đèn đi, mở nhạc thánh ca để trầm mặc tâm
tư.
“…Cuộc sống như sóng xô biển khơi…biển khơi
nơi nơi đầy sóng gió…thuyền trôi dạt đây đó, đời con hiểm nguy khôn dò…bỗng
nhiên, Ngài đến trong đời con…lòng con đâu ngỡ rằng là Chúa…” Tôi chợt nhớ lại
bài Tin Mừng Chúa Giêsu đi trên mặt biển đến với các môn đệ. Tôi mường tượng ra
cảnh các môn đệ mệt mỏi chèo chống với gió bão cả đêm, bỗng nhiên Chúa Giêsu đến,
nguồn hy vọng tươi sáng của các ông…Chúa Giêsu đã làm cho sóng yên, biển lặng…Có
Chúa Giêsu bước vào thuyền, mọi sự được yên ổn.
Ồ hay nhỉ! Lòng tôi bừng sáng, tim tôi hân
hoan. Chúa Giêsu bước vào thuyền, sao tôi không để Chúa Giêsu bước vào lòng
mình, để biển bão lòng mình được bình yên? Lòng tôi bừng sáng niềm tin yêu hy vọng.
Lúc đó, tôi gục đầu tựa bên lòng Chúa mà sướng vui khôn tả, có ai cảm thấu được
tình yêu này không? Không, có lẽ đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời tôi,
khi được Chúa Giêsu đến thăm, tôi vui mừng, hân hoan…tôi được đổi mới tấm
lòng…tình mến đậm đà…tôi cảm thấy dường như đất trời nối kết, xe duyên…một kỷ
nguyên mới mở ra với tôi…tâm hồn tôi bừng sáng ánh vinh quang… Ruột gan, nội tạng
tôi như nhảy tung lên vì vui sướng, hạnh phúc tựa như một dàn hòa tấu đang nhịp
đàn tấu khúc, hòa ngân véo von…
Đó là kinh nghiệm gặp Chúa Giêsu của tôi. Vâng!
từ đó trong tôi từng cháy yêu thương, Chúa đã đến với tôi, Ngài khẽ gọi tôi, một
phút chạm lòng mà dư hưởng mãi không vơi. Tôi thấy mình tràn ngập niềm vui, sức
sống và tình yêu. Đó chính là nguồn vui, lẽ sống nhân sinh mà tôi đã và đang
tìm kiếm. Nó không ở đâu xa, ở ngay trong lòng tôi, có Chúa và có tôi. Chúa
Giêsu là nguồn động lực để tôi sống những tháng ngày sau này. Có thể nói Ngài
là lý tưởng sống của tôi. Đức Giêsu đã đến, đụng chạm vào lòng tôi và mời tôi
bước theo Ngài, gắn bó với Ngài, thuộc trọn về Ngài…và đặt Ngài làm nền tảng,
cùng đích cuộc đời mình.
Đang khi lòng rộn ràng, tràn ngập niềm vui,
hân hoan đó, cảm hứng dâng lên, tôi đã ghi lại bài thơ này như một kỷ niệm được
Chúa đụng chạm đến giữa nhưng hoang mang, lỡ làng của kiếp người.
“Cuộc
đời như sóng biển khơi,
Thân
con như chiếc thuyền bơi xa bờ.
Biển
khơi đầy những bất ngờ,
Sóng
xô bão táp, đang chờ đợi con.
Đức
tin như đã hao mòn,
Bỗng
nhiên Chúa đến, cùng con lúc này.
Hồn
con như chợt bừng say,
Nhận
ra chính Chúa, đêm ngày trong con.
Khát
khao trong Chúa mỏi mòn,
Tình
con yêu Chúa vẹn tròn thiên thu.
Và
con cũng muốn đi tu,
Noi
gương theo Chúa Giêsu trọn đời.
Bỏ
đi quyến rũ ngoài đời,
Vào
Dòng thề hứa một đời hiến dâng.
Khó
nghèo, khiết tịnh, thanh bần,
Truyền
rao Lời Chúa, dấn thân đến cùng.
Tình
yêu cốt ở thủy chung,
Con
cần gắn bó ở cùng Chúa luôn.
Cho
dù khốn khó gian truân.
Chúa
là ánh sáng, là nguồn ủi an.
Niềm
vui hạnh phúc ngập tràn.
Đời
con có Chúa muôn vàn thỏa thuê.
Minh Đức S.J.
0 Comments:
Không cho phép có nhận xét mới.