Tổng số lượt xem trang

Hiển thị các bài đăng có nhãn VỤN VẶT. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn VỤN VẶT. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2025

Đời Người là Chuyến Hành Hương

Đời Người là Chuyến Hành Hương



Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã viết bài hát “Ở Trọ” với ca từ rất ý nghĩa và sâu sắc như sau: “Con chim ở đậu cành tre, con cá ở trọ trong khe nước nguồn, tôi nay ở trọ trần gian, trăm năm về chốn xa xăm cuối trời”. Có lẽ đối với nhạc sĩ họ Trịnh, cuộc trần này như một quán trọ và cùng là hành trình ‘một cõi đi về’ của mỗi người. Thế nhưng, ta sẽ đi về đâu? Với nhạc sĩ thì đó là ‘về chốn xa xăm cuối trời’. Cũng cùng một nhãn quan hiện sinh, triết gia công giáo Gabriel Marcel (1889-1973) đã thừa nhận rằng: “Có lẽ, một trật tự ổn định chỉ có thể được thiết lập trên trái đất này nếu con người luôn ý thức sâu sắc rằng họ đang trong tình trạng của người lữ hành”[i]. Thật vậy, đời người không gì khác hơn là một cuộc lữ hành, nhưng đúng hơn cần phải gọi là hành hương với niềm hy vọng.

Chúng ta hy vọng điều gì nơi cuộc hành hương này? Trước hết, thuật ngữ hành hương ‘Pilgrimage’ xuất hiện từ rất lâu trong Kinh Thánh Cựu Ước. Cụ thể là hành trình của tổ phụ Apraham đi về miền đất hứa (promesed land) mà Thiên Chúa dẫn đường chỉ hướng cho ông. Hành trang của cuộc hành hương thiêng liêng không gì khác hơn là con tim được thôi thúc đi tìm kiếm Thiên Chúa trong Đức Tin. Thế nên, thuật ngữ ‘hành hương’ ở đây không nên hiểu cách thuần túy là cuộc du lịch để check in, selfie, flex những khung cảnh ‘chill chill’ khi mua sắm, ăn uống, giải trí… mà ngày nay người ta thường sử dụng. Nhưng đúng hơn, với cái nhìn Đức Tin, ta có thể hiểu hành hương là việc dấn thân lên đường để trở về với quê hương đích thực của mình ở trên Trời. Hành trang của chuyến hành hương này không gì khác hơn là Đức Tin và Lòng Mến đặt nơi Thiên Chúa. Điều đó được thể hiện qua việc sống trong niềm hy vọng vào Thiên Chúa và nơi Giáo Hội. Thật vậy, Giáo Hội mà ta đã và đang tin tưởng bước theo là một Giáo Hội lữ hành tại thế.

Đích nhắm của cuộc hành hương là chính là Thiên Chúa. Trên hành trình đó, tâm tình cầu nguyện liên lỉ để hướng lòng trí về Thiên Chúa như là nguồn cội của bình an và hạnh phúc đích thực. Dĩ nhiên, cuộc sống nơi trần gian này cũng cho ta hưởng nếm những niềm vui và hạnh phúc, thế nhưng, tất cả chỉ là những nâng đỡ tạm thời, chóng qua. Bình an đích thực và hạnh phúc trọn vẹn, vĩnh cửu chỉ có ở nơi Thiên Chúa. Lời của Thánh Vịnh gia nhắc nhở ta rằng: “Phúc thay kẻ lấy Thiên Chúa làm sức mạnh, ấp ủ trong lòng giấc mộng hành hương…” (Tv 84,6).

Hành hương không gì khác hơn là đi tìm kiếm Thiên Chúa cho cuộc đời mình. Thế nhưng, tại sao có nhiều lần ta không tìm thấy Thiên Chúa? Có lẽ, chính những tội lỗi che mờ đôi mắt khiến ta lầm đường lạc hướng mà xa rời Thiên Chúa và không đi trên đường nẻo của Người. Thế nhưng, thay vì bỏ mặc chúng ta thì Thiên Chúa giàu lòng xót thương, luôn mong chờ ta trở về với Người. Hình ảnh ngôi nhà hạnh phúc mà Thiên Chúa là Cha nhân hậu đang giang rộng vòng tay, mở tiệc bê béo ăn mừng, chuẩn bị nhẫn đẹp, áo cẩm bào cho ta mặc… sẽ là niềm an ủi lớn lao đang khi ta còn là tội nhân. Tự vấn chính mình, ta có dám can đảm đứng lên, bỏ lại quá khứ không mấy tốt đẹp lại phía sau để trở về với Chúa, xưng thú mọi lỗi lầm và xin Người tha thứ hay không?

Dĩ nhiên, trên hành trình cuộc đời này cũng không thiếu những cám dỗ ngon ngọt khiến ta dễ dàng rơi vào cạm bẫy của ma quỷ. Thế nhưng, đó không phải lý do khiến ta sợ hãi và chùn bước, bởi vì chúng ta tin rằng niềm hy vọng đặt nơi Thiên Chúa sẽ chẳng bao giờ làm ta thất vọng. Cuộc hành hương với niềm hy vọng là hành trang của chúng ta. Chính thánh Augustino đã khẳng định rằng: “Hội Thánh bước đi vững vàng, tiến về đường hành hương của mình, giữa những thử thách trên đời và những an ủi của Thiên Chúa.” Bằng chứng cụ thể mà ta có thể thấy đó chính hai môn đệ trên đường Emmau đã được Chúa Giêsu đồng hành và an ủi họ giữa những sầu khổ, thất vọng trên hành trình về quê.

Bên cạnh đó, mỗi người chúng ta đều được Thiên Chúa mời gọi vào một sứ mạng khác nhau, có người là tu sĩ, người là linh mục, giám mục, hay giáo dân… nhưng, tất cả đều chung một con đường hành hương về quê Trời. Dù muốn hay không thì sự thật là như thế! Cuộc hành hương về với Thiên Chúa mang tính cứu độ, thế nhưng nó tùy thuộc vào tự do chọn lựa, quyết định của chúng ta mà thôi! Chính Chúa Giêsu cũng đã sống cuộc đời hành hương trong vòng 33 năm, cuộc hành hương đó khởi sự từ hang Bêlem đến đồi Canvê và Người cũng phải trải qua biết bao cay đắng ngọt bùi của cuộc sống. Thế nhưng, cuộc hành hương của Chúa Giêsu phát xuất từ ý định cứu độ nhân loại của Thiên Chúa Cha. Trên cuộc hành hương của Chúa Giêsu, Người luôn có Chúa Cha hiện diện và song hành. Cũng vậy, Thiên Chúa không để ta độc hành đơn bước, Ngài luôn song hành cùng ta trên mọi nẻo đường, nếu Đức Tin đủ lớn mạnh, ta có thể nhận thấy bàn tay Thiên Chúa đã và đang dẫn dắt ta đi trên mọi nẻo đường và vượt qua bao khó nguy.

Tóm lại, dù muốn hay không, dù sớm hay muộn, nhưng chắc chắn một điều là chuyến đi của mỗi người sẽ có lúc phải kết thúc. Những ngày tháng còn lại của ta là một cơ hội lớn để sống cho những gì tốt đẹp và cao quý hơn. Do đó, “chúng ta hãy can đảm lên, bởi lẽ cuộc đời là cuộc phiêu lưu thần linh, và kế hoạch của Thiên Chúa nơi chúng ta đã và đang được thực hiện. Chỉ cần chúng ta yêu mến, tỉnh thức trước ý muốn của Chúa, một ý muốn luôn tuyệt vời.”[ii]

Vào những ngày cuối năm này, trên chuyến xe về quê ăn tết, có thể trong lòng mỗi người chúng ta ít nhiều có cảm giác nôn nao, rạo rực, hân hoan, háo hức, hay hồi hộp vì một lý do nào đó. Chẳng hạn, đó là cảm giác mong ước được gặp lại cha mẹ, ông bà, cô chú bác, hay anh chị em sau bao ngày xa cách… Cũng thế, niềm vui trên đường hành hương về quê Trời cũng cần có những niềm vui và hy vọng như vậy. Ta cần “hiểu biết, yêu mến và phụng sự Thiên Chúa ở đời này, và sống hạnh phúc với Người ở đời sau, đây chính là mục đích của cuộc lữ hành của chúng ta”[iii]. Xin Mẹ Maria đồng hành với chúng ta trên cuộc lữ hành nơi trần thế này được về quê Trời bình yên, bởi lẽ, “trên con đường về quê mà vắng bóng Mẹ, con biết nương cậy ai, biết trông chờ ai…?”

Minh Đức, S.J.

Lễ Thánh Phaolo Trở Lại 2025

A.M.D.G.



[i] Gabriel Marcel, tác phẩm Homo Viator.

[ii] Chiara Lubich, La Vie est un Voyage, Nouvell Cité, 1987, p.5.

[iii] Basil Hume, To be a Pilgrim, p. 13

Thứ Tư, 21 tháng 8, 2024

Những Kỷ Niệm Đẹp Với Lm. Thái Nguyên

 Những Kỷ Niệm Đẹp Với Lm. Thái Nguyên

------2014-21/7-2024----



✍️Hôm nay là ngày tròn 10 năm con được sống cùng với cha, và cũng thật đặc biệt vì hôm nay cũng là ngày cha thuyên chuyển đến giáo xứ mới sau 12 năm gắn bó với họ đạo Cái Răng (nhà thờ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp Cần Thơ). Theo dự tính ban đầu, con sẽ về thăm cha trong ngày chuyển xứ, nhưng vì bận công việc nên con không thể hiện diện với cha trong ngày đặc biệt này. Trong giờ cầu nguyện sáng nay, con đã nhớ đến cha và cầu xin Chúa chúc lành và đồng hành cùng cha trong sứ mạng mới. 

✍️Khi nghĩ về cha, có rất nhiều kỷ niệm đẹp chợt ùa về trong tâm khảm, khiến lòng con thổn thức không ngơi. Con vẫn nhớ như in, cách đây đúng 10 năm, cũng là ngày này, khi con là một chàng sinh viên ngây ngô từ quê nghèo lên phố. Con thấy gì cũng mới mẻ và lạ lẫm. Nghĩ xa hơn một chút nữa, khi là một tu sinh của giáo phận Long Xuyên, con được cha Giuse Trần Văn Toản (lúc đó ngài chưa là Đức Cha, và còn đang đồng hành cùng các chú dự tu, tiểu chủng sinh,…) đã giới thiệu với cha giáo Giuse Nguyễn Bá Long, để con được đến cư trú và sinh hoạt trong lưu xá Quý Phụng trực thuộc ĐCV Thánh Quý (Cần Thơ). 

✍️Giữa năm 2014, lưu xá đó tạm thời giải thể vì nhiều lý do khác nhau. Đang khi chưa biết sẽ đi về đâu, thì tình cờ con đi lễ nhà thờ Cái Răng và gặp gỡ cha (dĩ nhiên trước đó con có tham gia hội Legio Mariae, và ca đoàn của họ đạo). Sau khi thăm hỏi hồi lâu, cha khuyên con rằng: “nếu cậu muốn thì có thể tạm thời vào ở trong nhà xứ với mình.” Nghe lời cha nói, lòng con vui lắm! Vì cảm thấy mình chỉ là một sinh viên nghèo và kém cỏi nhưng được cha tin tưởng và yêu thương. Lúc đó con cảm thấy mình rất hạnh phúc vì không chỉ được sống cùng cha là vị giáo sư thần học của ĐCV, mà còn được biết cha là Lm. Nhạc sĩ Thái Nguyên với nhiều bài hát thánh ca hay và bộ Thánh Vịnh Đáp Ca-Alleluia nổi tiếng.

✍️Khi sống cùng cha từ ngày 21/7/2014, con được cha nâng đỡ và dạy dỗ rất nhiều điều, tựa như cha mẹ ở quê vậy. Ngoài giờ lớp trên giảng đường, cha nhờ con phụ giúp Đoàn TNTT của họ đạo, đóng mở cửa nhà thờ sáng tối, chăm sóc lan, bồ câu, và những lúc rảnh có thể giao sách và CD thánh ca cho cha… Con vẫn nhớ mỗi lần đi chơi khuya với bạn bè, cha đều gọi điện thoại nhắc nhở: “nhớ về sớm nhé con!” Hơn nữa, trong cung cách hành xử thường nhật, cha quan sát và nhắc nhở con từng li từng tí, sửa từng nết xấu cho con, từ lời nói, hành động, thái độ cử chỉ, thậm chí cả những thói quen bước đi hấp tấp và vội vàng của con.

✍️Nếu được hỏi điều ấn tượng nhất của con với cha đó là gì? Có lẽ con không ngần ngại trả lời đó là “sự kết hiệp mật thiết và thâm sâu của cha với Chúa Giêsu Thánh Thể”. Mỗi sáng sớm thực dậy, con đã thấy cha trong nhà thờ, quỳ gối ở hàng ghế cuối cùng, gục đầu cầu nguyện thật lâu. Khi màn đêm buông xuống, con thấy cha thường ngồi ở chiếc ghế đá cạnh vườn lan và trên tay là chuỗi Mân Côi. Hình ảnh đó in sâu đậm vào tâm trí của con, và sau này trong đời tu, con cũng cố gắng học theo cha, đó là siêng năng gắn bó và kết hiệp mật thiết với Chúa Giêsu trong đời sống thường nhật. Có lẽ, đó là cách Chiêm Niệm Trong Hoạt Động theo linh đạo của thánh I-nhã.

✍️Cha dạy con cách viết nhạc thánh ca. Cụ thể là: phải cầu nguyện trước mỗi bài hát, giai điệu phải mượt mà, đặc sắc; ca từ phải chải chuốt và có chất thi ca… mỗi bài hát cần thể hiện một triết lý sống, có thể từ chính kinh nghiệm sống của mình và trong cầu nguyện với Thiên Chúa thì mới mong đụng chạm đến con tim người khác, hoặc ít ra có thể giúp cộng đoàn dân Chúa cầu nguyện và gặp gỡ Chúa.

✍️Cha cũng là người định hướng ơn gọi đời tu và đồng hành cùng con từ những bước đầu chập chững ơn gọi cho đến nay. Có những lúc con gặp khó khăn thử thách trong ơn gọi, khi thấy mình cô đơn hay khô khan, thậm chí hoang mang trong đời tu khi nhìn về tương lai. Thật vậy, đang khi bạn bè mình công thành danh toại trong cuộc sống, còn mình lại bước vào con đường đời tu nhiều bấp bênh và chênh vênh, chẳng có gì là chắc chắn và đảm bảo cho một tương lai tươi sáng và đầy hy vọng…chỉ như Abraham bước đi trong Đức Tin mà thôi!

✍️Chính cha cũng là người động viên, khích lệ và chia sẻ những điều cốt yếu của đời tu cho con. Với kinh nghiệm sống khi trải qua những gian lao, khốn khó từ gia đình, bạn bè, thời cuộc… cha căn dặn con rằng: mỗi khi khổ đau, con hãy nhìn lên thánh giá Chúa, cứ chiêm ngắm càng lâu và càng sâu, có thể con càng cảm nhận được sự đỡ nâng và ủi an từ Chúa. Quả đúng như vậy, con đã nhiều lần vượt qua được thử thách, gian nan nhờ những lời chỉ dạy của cha.

✍️Những chia sẻ ở đây không phải là sự kể lể, khoe mẽ, nhưng đúng hơn đó là những tâm tình tri ân. Có lẽ con người trổi vượt hơn con vật không chỉ về mặt lý trí khôn ngoan mà còn là lòng biết ơn chân thành. Chúng có thể diễn tả và bày tỏ qua nhiều hình thức khác nhau, chẳng hạn như: lời nói hay hành động cụ thể. Tóm lại, con biết ơn cha rất nhiều và cầu chúc những điều tốt đẹp nhất đến với cha. Cầu chúc cha dồi dào sức khỏe, bình an, hạnh phúc và nhiều niềm vui mỗi ngày!

✍️Có dịp thuận tiện, nhất định con sẽ gặp lại cha!

Con Minh Đức SJ

✍️Viết cho ngày kỷ niệm 10 năm sống cùng cha và ngày cha nhận xứ mới!

21/7/2024

Đức Giám mục Gioan Baotixita Bùi Tuần về với Chúa

 Đức Giám mục Gioan Baotixita Bùi Tuần về với Chúa








✍️Con xin kính cẩn nghiêng mình trước Đức Cha Gioan Baotixita khả kính! Con được biết đến Đức Cha GB là người không chỉ đạo đức, thánh thiện, đầy chiều sâu thiêng liêng mà còn là một học giả triết học uyên thâm với học vị tiến sĩ triết học tại Đức quốc. Điều đó được thể hiện qua các bài viết cũng như những buổi chia sẻ của Đức Cha.

✍️Con rất ấn tượng với hai câu chuyện thâm thúy và ý nghĩa của Đức Cha. Trước hết, để nhắc nhở mọi người siêng năng sống kết hiệp mật thiết với Thiên Chúa, Đức Cha đã ví von rằng: “cứ sự thường trong mỗi bữa cơm, chúng ta có thể xỉa răng khoảng 2 phút, và một ngày có 3 bữa cơm là khoảng 6 phút để xỉa răng. Như vậy, một tuần ta có khoảng gần 45 phút để xỉa răng. Thế nhưng, thử hỏi trong một tuần có khi nào ta dành trọn một giờ nghiêm túc  để ngồi trước Thánh Thể Chúa, hay dành hẳn một giờ để sốt sắng cầu nguyện với Chúa? Có vẻ như không nhiều người có thể thường xuyên thực hiện điều đó. Xem ra, việc cầu nguyện với Chúa khó thực thi hơn những công việc thường nhật”.

✍️Để dạy mọi người cách phục vụ trong tinh thần khiêm nhường, Đức Cha có kể câu chuyện sau: “khi bắt đầu thánh lễ, tôi bước ra trước bàn thờ và cúi mình bái lạy Chúa. Tôi thấy cạnh bên bàn thờ được trang trí những lãng hoa tươi thắm và những cây nến xinh đẹp. Tất cả đều rực rỡ và lung linh, góp phần làm cho bầu khí thánh lễ được thêm phần long trọng và sốt sắng hơn. Thế nhưng, khi kết thúc thánh lễ, trước bàn thờ Chúa, tôi cúi mình bái lạy và chợt thấy những lãng hoa kia héo tàn rất nhanh. Tôi tự hỏi tại sao như vậy? 

✍️Ngay sau đó, tôi hiểu rằng sức nóng tỏa ra từ các cây nến rực rỡ và lung linh kia đã làm cho những đóa hoa bị ủ rũ, héo tàn. Có thể những đóa hoa kia phải đau đớn thốt lên: anh nến ơi! Các anh cháy sáng và rực rỡ hào quang quá! Đến mức sức nóng của các anh làm chúng em phải rụi tàn và héo hắt… Khi suy nghĩ về những điều đó, tôi liên tưởng đến thái độ của việc phục vụ Chúa nơi mỗi người. Thật vậy, có đôi khi trong cuộc sống, cách phục vụ của ta có thể trở nên nổi trội cách vượt bậc, tựa như spotlight chiếm hết diễn đàn, khiến những người khác phải lu mờ và trở nên tầm thường. Dù rằng, mọi người đều cùng nhau ca tụng và phục vụ Chúa.”

✍️Nói tóm lại, mỗi khi nhắc đến Đức Cha GB Bùi Tuần, hai mẩu chuyện trên đều xuất hiện trong tâm trí con và nhắc nhờ con về thái độ của đời sống thiêng liêng. Con đã dành giờ và sống với Chúa như thế nào? Con có thường xuyên sống gắn bó và kết hiệp mật thiết với Chúa hay không? Trong đời sống thường nhật, cung cách phục vụ Chúa của con như thế nào? Con phải nhỏ đi và Chúa phải lớn lên hay ngược lại? Thái độ phục vụ Chúa của con có làm cho anh chị em xung quanh phải đau khổ, thậm chí xa Chúa hay không?...

✍️Tựu trung, con rất ngưỡng mộ và kính mến Đức Cha GB về sự đạo đức, thánh thiện bởi đời sống kết hiệp thâm sâu và mật thiết với Chúa Giêsu Thánh Thể, cũng như việc hành triết rất thiết thực của ngài trong đời sống hằng ngày. Giờ đây, có lẽ Đức Cha rất hạnh phúc vì được diện kiến và sống muôn đời cùng Thiên Chúa, Đấng mà ngài hằng mến yêu, tôn thờ và tin tưởng bước theo mỗi ngày. Trong niềm vui và hy vọng đó, xin Đức Cha cầu thay nguyện giúp cho chúng con là những người còn đang miệt mài bước đi trong cuộc lữ hành trần thế này, được luôn hướng lòng về quê hương Thiên Quốc, cũng như hằng mến yêu và phụng sự Chúa nơi mọi người. Mong hẹn ngày hội ngộ với Đức Cha trên Thiên Đàng Vĩnh Cửu để cùng chư thần chư thánh hát khen, chúc tụng và ngợi ca Thiên Chúa đến muôn muôn đời. Amen.

Xin mọi người cùng cầu nguyện cho Đức Cha Gioan Baotixia Bùi Tuần vừa mới về với Chúa.

27/7/2024

Minh Đức, SJ

AMDG

Lúc 3 giờ 30 sáng ngày 27.7.2024, Đức cha Gioan Baotixita Bùi Tuần, nguyên Giám mục Chánh tòa giáo phận Long Xuyên đã được Chúa gọi về, hưởng thọ 97 tuổi với 69 năm linh mục, 49 năm giám mục.

TIỂU SỬ ĐỨC CHA GB BÙI TUẦN

Đức cha GB Bùi Tuần sinh ngày 21 tháng 1 năm 1927 tại Cam Lai, Thái Bình.

Năm 1955: chịu chức linh mục tại Hong Kong

Từ năm 1955-1964: được cử đi du học tại Rôma, Thụy Sĩ và Đức và nhận bằng tiến sĩ Triết học.

Năm 1964: trở về Việt Nam giảng dạy tại một số chủng viện.

Ngày 15.4.1975: Tòa thánh bổ nhiệm linh mục GB Bùi Tuần làm Giám mục phó giáo phận Long Xuyên.

Thánh lễ truyền chức Giám mục cho Đức cha GB Bùi Tuần được cử hành vào ngày 30.4.1975 do Đức cha Micae Nguyễn Khắc Ngữ chủ phong.

Năm 1997: Kế vị Đức cha Micae Nguyễn Khắc Ngữ, trở thành Giám mục Chánh tòa giáo phận Long Xuyên.

Năm 2003 - nay:  nghỉ hưu tại Tòa Giám mục Long Xuyên.

Xin mọi người hiệp ý cầu nguyện cho Đức Cha Cố GB. Bùi Tuần.

Thứ Ba, 19 tháng 9, 2023

Tâm sự của ông Hùng!

 

Tâm sự của ông Hùng!




Thầy đừng nói với ổng là ổng bị ung thư đường ruột giai đoạn cuối nhé! ở đây mọi người giấu kín để ổng khỏi bị sốc, bị sầu khổ và đi sớm đó…” vâng, đó là những lời căn dặn của chị nhân viên nhà hưu dưỡng với tôi, trước khi tôi thăm các cụ ông ở đây, đặc biệt là cụ Hùng.

Như thường lệ, anh em học viên chúng tôi thường đi thăm những người nghèo vào cuối tuần. Hôm nay, tôi chạy xe máy đến thăm các cụ ở viện dưỡng lão Hòa Xuân, gần Gx. Lai Ổn (Đồng Nai). Vừa dựng chân chống xe máy xuống, tôi đã nghe thấy tiếng rì rào mở máy bên trong, dường như có giọng một ai đó như là cha đang giảng lễ thì phải? Tiến vào trong nhà, tôi nhận ra: à! thì ra là cụ Hùng đang mở máy và nghe các bài giảng về Lòng Thương Xót Chúa của Cha Long. Tôi cất tiếng chào các cụ: “con chào các cụ, con đến thăm các cụ đây! Các cụ có khỏe không ạ!” Đáp tại đó là tiếng “Ồ! Chào thầy!” của các cụ.

Trong căn phòng đó, có sáu cụ đang ở cùng nhau. Các cụ đều vui vẻ tiếp đón tiếp tôi từ trên giường, vì các cụ đi đứng có vẻ khó khăn, nên tôi chủ động đến bắt tay và chào thăm từng người. Bầu khí trở nên rộn ràng và đan xen những tiếng cười kèm theo những tiếng ho khan, lụ khụ… Các cụ đang đau bệnh mà, tôi hiểu và đồng cảm cùng các cụ. Cạnh bên đầu giường mỗi cụ là cái bàn, trên đó có một hộp thuốc tây, một ấm trà và một ly đựng nước. Bên trên cái bàn đó là bức ảnh Lòng Chúa Thương Xót. Các cụ mời tôi ngồi chơi và uống nước. Sau khi chào thăm các cụ một vòng, tôi đến bên cụ Hùng vì tôi biết bệnh tình của cụ khá nặng.

Cụ Hùng mời tôi ngồi ghế cạnh bên và nói tôi tự rót nước trà mà uống, vì cụ đau lưng và ngồi dậy khá khó khăn. Tôi trả lời cụ: “vâng, con mới uống nước ở nhà rồi! con đến đây để thăm và nói chuyện với cụ ah…” Cụ Hùng có tính cách nhanh nhẹn, tuy không vận động tay chân linh hoạt, nhưng đầu óc và miệng lưỡi còn linh hoạt lắm! Cụ chủ động hỏi thăm tôi trước: “thầy khỏe không? Học hành tới đâu rồi? sắp làm thầy cả chưa? Khi nào làm thầy cả nhớ dâng lễ, cầu nguyện cho tôi nhé!” Đáp lại, tôi cười và trả lời cụ: “con khỏe nè, con khỏe nên mới tới thăm cụ đây, con đang học triết năm nhất, còn lâu lắm mới chịu chức, cụ nhớ cầu nguyện thêm cho con nhé!” Cụ cười và nói: “thầy ở trong nhà Chúa, gần Chúa rồi thì cầu nguyện nhiều cho tôi mới đúng…haha” Nói xong, cụ bật cười và tôi cũng cười theo.

Sau một hồi lâu nói chuyện, tôi bắt đầu hỏi thăm cụ về sức khỏe hiện tại và hỏi cụ cảm thấy như thế nào? Cụ hít một hơi và thờ dài… trông có vẻ não nề lắm! Mắt đau đáu nhìn lên trần nhà, cụ nói với tôi: “đời là bể khổ, qua được bể khổ là qua đời, thầy nhỉ!” Tôi trả lời: “sao cụ bi quan quá nè… cuộc đời này có nhiều niềm vui và hy vọng mà!” Cụ nhìn tôi và kể: “thầy ơi! Thầy còn trẻ quá, có lẽ sự đời thầy chưa trải nghiệm nhiều bằng tôi rồi! Tôi năm nay gần bảy lăm tuổi và đã nằm gai nếm mật nhiều. Vì sinh ra trong thời cảnh chiến tranh, tôi đã chịu nhiều sự khốn khó. Cú sốc đầu đời là khi tuổi mới lớn, tôi yêu thương thắm thiết một cô gái trong làng, nhưng… tôi bị nàng phản bội… tôi đau khổ vô cùng. Mắt cụ buồn nặng trĩu và cụ cất cao giọng đọc bài thơ, như trút bầu tâm sự dày đặc trong nhiều năm:

“Tình yêu là cái chi chi…

Để cho ta phải sầu bi lụy tình.

Để rồi sầu khổ một mình,

Năm canh lẻ bóng, lệ tình tuôn rơi.

Yêu là chi! ta mang phải,

Đọa đầy số kiếp, khổ dại tầm thân.

Để thêm vương vấn bụi trần,

Để cho hồn phải chết lần vì yêu.

Yêu là thế, xin người đừng biết.

Đừng tập yêu, mà khổ vì yêu.

Nếu yêu nhiều, khổ thêm nhiều,

Nhưng tình yêu, mang đến nhiều mến thương.”

Đọc bài thơ xong, cụ Hùng nói rằng: “tình yêu dù mang nhiều đau khổ, nhưng nó lại có cái thú của nó thầy ah. Yêu thì khổ mà không yêu thì lỗ, thôi thà chịu khổ mà không chịu lỗ…haha”. Cụ lại tiếp câu chuyện: “nói về khổ và tình thương, tôi lại nhớ đến cha tôi. Cha tôi hằng yêu thương tôi, thế mà vì chiến tranh, cha tôi đã chết vì bom đạn để tôi phải mồ côi khi mới hơn mười tuổi.” Cụ lại cao hứng cất bài thơ với giọng nghẹn ngào:

“Rồi hôm nay, con sẽ làm đám dỗ cha

Cha thấy không, con của cha chẳng quên nguồn

Con sẽ thắp nhang, ngập ngừng lau ngấn lệ

Di ảnh cha hiền, con sẽ cất giữ luôn

Nhớ lại lúc mặc đồ tang trắng

Đưa tiễn cha hiền, về lòng đất thiên thu

Trời nghĩa địa, hôm nay không có nắng

Ôi! Mặt trời xót xa, nên mặt trời buồn

Khi còn sống, cha thường khuyên con hãy:

Sống cuộc đời, trọn vẹn nghĩa yêu thương.”

            Cụ Hùng vẫn nhớ thương về người cha yêu dấu của mình. Cho nên, nhắc đến cha, cụ nhớ đến những lần làm đám dỗ cha, và cả những lời khuyên dạy của cha mình. Dù ngắn ngủi nhưng sâu sắc, và những lời đó dường như được cụ ghi tâm khắc cốt. Tôi muốn bàn về chuyện khác để cụ quên đi nỗi niềm dĩ vãng với đậm sắc màu bi thương. Tôi hỏi cụ: “hằng ngày, ở đây cụ vẫn ăn ngon và ngủ đủ giấc chứ ạ?” Cụ cười và nói; “đồ ăn thì cũng được đó, nhưng hình như đường ruột của tôi có vấn đề hay sao đó? tôi ăn hoài mà vẫn bị sụt ký, bị tiêu chảy và mất sức do mất ngủ nhiều… Có lẽ, tôi già rồi, sinh lão bệnh tử là quy luật của cõi nhân sinh mà thầy! Chắc chỉ có Chúa mới giải thoát tôi khỏi cảnh sầu bị, bệnh hoạn, tật nguyền này… thầy nhỉ!” Nói rồi, cụ Tuấn lại cất cao bài thơ mà cụ thuộc lòng và nhẩm đi nhầm lại nhiều lần:

“Chúa ơi! Bao giờ con mới thoát

Cảnh đọa đầy, hình phạt của thế gian

Trong kiếp người, số phận lang thang

Thân xác sống, hồn đi hoang lạc lõng

Từng tiếp nối, mối hận thù mang máu nóng

Đem oan thù, vào cuộc sống hôm nay

Chúa ơi! Có hiểu sự đắng cay

Của những kẻ, đang sống vay tình ái

Xin thua thiệt, để người đời được thắng

Và cam đành, nằm trong tấm ván hơn oan

Chỉ nguyện cầu, khi phủ nắp áo quan

Vuông lụa trắng che thế gian đen tối.”

Cụ đọc xong, tôi cảm thấy một bầu tâm trạng nặng nề đang bao phủ lấy cụ. Tôi tìm cách để đổi bầu khí và giúp cụ có cái nhìn lạc quan, hân hoan và hy vọng hơn. Tôi nói: “sao cụ nhìn đời bi quan thế! Cuộc sống còn nhiều điều thú vị, lạc quan và cần đến sự trợ giúp của chúng ta mà! Chẳng hạn như bạn bè của Cụ, người thân của cụ… họ cũng cần đến lời cầu nguyện, những hy sinh khi chịu đau bệnh của Cụ mà!” Cụ nói rằng: “bạn bè tôi cũng chết gần hết, con cháu thì mỗi đứa mỗi nơi, tôi không có gia đình, tụi nó có cuộc sống riêng… chẳng ai thèm nhớ đến tôi đâu!” và trong tiếng thở than đó, cụ lại ngâm nga những vần thơ tiếp:

“Người nằm xuống, ngàn năm say giấc ngủ

Xuôi sự đời, chối bỏ lại sau lưng

Chung quanh người, đông bạn bè ngày cũ

Họ nhìn người, mà nước mắt rưng rưng.”

            Khi thấy cụ giãi bày những tâm tư nặng nề, não nùng trong lòng, tôi tự hỏi chính mình: “mình có thế giúp gì cho cụ? Chúa ơi! Con phải làm gì đây, con phải nói gì để giúp cụ sống vui hơn?” Không có sự trả lời nào hiện ra trong lòng, ngoài sự tĩnh lặng. Tôi hiểu rằng, điều cần nhất lúc này không phải là khuyên nhủ cụ điều này, điều kia, điều nọ, nhưng quan trọng nhất là sự hiện diện chân thành và tròn đầy nhất của tôi. Tôi chỉ cần lắng nghe, cảm thấu với những đồng cảm của cụ Hùng. Tôi sẽ là nơi để cụ chia sẻ, xả giải những phiền não của gánh nặng tuổi tác, bệnh tật. Sau đó, hãy dâng những lời nguyện cầu cùng Chúa cho cụ, để cụ có thể vượt qua những khó khăn đó cách nhẹ nhàng với lòng tin cậy và yêu mến Chúa.

            Trước khi chào cụ Hùng để ra về, tôi nói nhỏ vào tai cụ: “khi nào cụ đau quá, cụ nhìn lên ảnh tượng Lòng Thương Xót Chúa kía nhé! Chắc chắn Chúa Giêsu sẽ hiểu thấu và trợ giúp cụ. Cụ cứ tin lời con nhé!” Đó là những lời sau cuối mà tôi đã nói với cụ. Khi ra về, tôi cảm nhận thấy nỗi khắc khoải về thân phận con người với những nỗi khổ, niềm đau vẫn đang hiện sinh trong đời sống hằng ngày, nơi rất nhiều người… và tự hỏi trong lòng: “Lạy Chúa con sẽ phải làm gì cho họ đây?”

 

Minh Đức S.J.

Chút cảm nghiệm tại viện dưỡng lão Hòa Xuân

 

Chút cảm nghiệm tại viện dưỡng lão Hòa Xuân







Mỗi sáng Chúa Nhật hàng tuần, anh em học viên chúng tôi thường đi làm tông đồ xã hội, cụ thể là đi thăm viếng người nghèo. Nhóm chúng tôi gồm bốn anh em, cùng nhau đi đến viện dưỡng lão Hòa Xuân ở gần Gx. Lai Ổn (Đồng Nai), để thăm các cụ già neo đơn sống tại đó. Khu nhà này xây dựng cách đây được vài năm bởi ban Caristas Giáo Phận Xuân Lộc và hiện tại, số lượng các cụ sống tại đó lên đến hơn ba mươi người, được chia làm hai dãy nhà cụ ông và cụ bà.

Bốn anh em chúng tôi bước vào viện dưỡng lão và cảm nhận đầu tiên của chúng tôi là bầu khí tĩnh mịch, trầm lắng, nhẹ nhàng và an bình. Tiến sâu vào trong các khu nhà ở và nhà bếp, chúng tôi bắt gặp hình ảnh các chị nhân viên đang nấu ăn và lau chùi, vệ sinh nhà cửa, phòng ốc… Gặp chúng tôi, các chị nhân viên vui mừng tiếp đón cùng với nụ cười tươi, những lời hỏi thăm và kể chuyện này nọ… được một lúc, các chị dẫn chúng tôi vào thăm các cụ đang đau bệnh nằm trên giường.

Trước hết, khi vừa bước vào cửa phòng, các cụ bà đã ồ lên và vỗ tay chào chúng tôi. “chào thầy!”, “hoan hô thầy đến thăm chúng tôi!”, “thầy khỏe không thầy ơi!”… vân vân và mây mây với những lời chào hỏi thăm của các cụ. Bầu khí căn phòng đang nhẹ nhàng, trầm lắng, bỗng có bốn ông thầy đến thăm, chợt trở nên rộn ràng, huyên náo và đầy ắp tiếng cười trên khuôn mặt mỗi người. Trong phòng này có đến khoảng mười cụ bà, mỗi cụ một giường và anh em chúng tôi chia nhau ra để mỗi người nói chuyện với một hay hai cụ gì đó…

Tôi nhanh chân bước tới cuối phòng và gặp cụ bà đang lom khom, cúi mình xuống để lấy dép bên cạnh giường. Tôi đến cạnh bên và bắt chuyện với bà. Bà vui vẻ mời tôi ngồi ghế cạnh bên giường và lấy ly nước trà nóng mời tôi uống. Chúng tôi bắt đầu câu chuyện hỏi hỏi thăm xã giao cơ bản, chẳng hạn như tên tuổi, sức khỏe, và việc sinh hoạt hằng ngày… Nói chuyện được một lúc, tôi chợt nhận thấy đôi chân của bà Hoa không còn lành lặn. Bà bị cụt một chân, còn chân kia thì cũng bị dị tật nhẹ. Tôi hỏi: “bà ơi! Chân của bà bị sao vậy ạ? Bà có đau không?”

Uống một ngụm nước trà xanh như để lấy hơi, bà Hoa cười và trả lời tôi rằng: “bà bị lâu rồi thầy ah! Bà sinh ra ở Bắc vào năm 1949, thời đó còn khó khăn do chiến tranh và loạn lạc. Khi là con gái thời thanh xuân, bà đã cùng gia đình phải chạy trốn đó đây vì bom đạn. Nhà bà có bố mẹ và anh trai, vào một ngày kia, bố mẹ và anh trai đang ra ruộng làm lúa thì bị trúng bom và đã qua đời cả 3 người. Lúc đó bà buồn rầu và sầu khổ lắm! Bà mồ côi cha mẹ, mất cả gia đình từ đó và phải sống cùng người dì. Khoảng sau tháng sau, một lần đang đi chơi, bà chợt thấy máy bay ném bom gần đó, nên nhanh chóng tìm một cái hầm cạnh đó để trú núp. Vào tới cửa hầm, bà nhìn thấy có đứa bé nhỏ khoảng 5 tuổi đang chơi ở gốc cây. Chẳng kịp suy nghĩ sâu xa, bà nhanh chân chạy đến và bế đứa bé kia trú vào hầm. Tuy nhiên, khi vừa đưa đứa bé chui vào cửa hang, thì quả bom rớt xuống, và…. Bà bị mất đi một cái chân, lúc đó bà đã xỉu và được một vài người trong hầm cứu chữa. Khi tỉnh giấc, bà đã biết mình chỉ còn lại một cái chân.”

Với ánh mắt trầm ngâm và tâm tư trĩu nặng bởi những hình ảnh đau buồn của chiến tranh gợi lại trong tâm khảm của bà. Tôi xen vào đó và hỏi bà: “vậy, sau đó bà đi vào miền Nam và sống cho đến nay ư?” bà trả lời: “đúng vậy, bà mồ côi cha mẹ, và mấy năm sau người dì của bà cũng qua đời. Bà nuôi dạy đứa bé mà bà đã cứu sống và xem nó như là con của mình cho đến khi bé gái đó được khoảng mười bảy tuổi. Sau đó, nó lập gia đình và bà đi vào miền Nam để sinh sống. Bởi vì hoàn cảnh kinh tế lúc đó khó khăn và bà không muốn trở thành gánh nặng cho gia đình mới của đưa con nuôi này.” Tôi lại hỏi bà: “vào miền Nam chắc lúc đầu bà cũng vất vả lắm đúng không bà?” Bà trả lời: “đúng rồi! thời gian đầu bà phải đi làm thuê làm mướn, ai thuê gì làm đó… mong sao đủ tiền để có miếng cơm, manh áo sống quá ngày… Cuộc sống vất vả, đến nay cũng gần năm mươi năm rồi. Số bà long đong, lận đận và nghèo khổ lắm con ah. Vì bà bị cụt mất một chân nên ngoài việc đi lại khó khăn, mà mỗi khi trái gió trở trời bà bị đau nhức các khớp xương. Bà phải ở trọ trong một căn phòng nhỏ, tăm tối ở góc đường hẻm, ban ngày bà ra ngoài ngã tư đường để xin ăn, tối về có được chút tiền bà mua ít gạo và nấu ăn qua ngày. Hàng xóm khu đó, thấy bà nghèo nên lâu lâu cho bà ít thịt cá, rau rợ… và bà cũng đủ sống cho đến khi được cha sở gần đó giúp và đưa vào viện dưỡng lão này.”

Nghe bà kể về những nối đau mà bà đã trải qua, trong lòng tôi cảm thấy thổn thức, và trên khóe mi đã rưng rưng giọt lệ. Tôi thấy xót xa về thân phận làm người của bà, cũng sinh ra như mọi người, nhưng bà phải gánh chịu biết bao nỗi đau thương của thời cuộc. Và cũng chỉ vì bà đã giàu tình thương nên đã liều mình cứu đứa bé kia trước bom đạn. Nếu như trước đó, bà chui vào hầm trước, có lẽ bà đã không bị mất đi một chân, nhưng thay vào đó, có thể mạng sống của đứa bé kia sẽ bị tước đoạt. Cũng chỉ vì tình thương yêu con người mà bà dám hy sinh chính bản thân mình. Tôi chợt nhớ đến Lời của Đức Giêsu: “Không có tình yêu nào cao cả hơn tình yêu của người hiến mạng sống vì bạn hữu mình” (Ga 15,13). Tôi cảm nhận thấy bà thật cao cả, khi dám sống điều cao thượng như Đức Giêsu đã dạy.

Khi hỏi thăm bà về đời sống đức tin, bà chia sẻ với tôi như trút bầu tâm sự mà bấy lâu nay bà ấp ủ trong lòng. Bà nói: “nhìn lại cuộc đời gần tám mươi năm qua, bà đã trải qua nhiều khốn khó… nhưng những khó khăn đó có là gì so với những khổ nạn mà Chúa Giêsu đã gánh chịu vì tội nhân loại. Hơn nữa, kể từ khi bà mồ côi cha mẹ, chẳng có ai là người thân, bà đã chỉ biết bám víu, níu chặt vào tà áo Đức Mẹ. Khi núp sau bóng dáng Mẹ, bà cảm thấy niềm an ủi nội tâm, và càng có lòng yêu mến Chúa hơn. Bởi vì bà tin rằng: Chúa sinh mình ra thì Chúa sẽ chăm sóc mình thôi! Chúa luôn muốn điều tốt cho mình mà! Chúa cho bà chịu khổ để thông phần khổ nạn với Chúa đó, để bà được đền tội đó mà… haha.” Nụ cười giòn giã của bà làm tôi cũng vui theo. “Thôi! Tới giờ con phải về rồi! con cảm ơn bà Hoa với những chia sẻ chân thành của bà nhé! Bà giữ sức khỏe và cầu nguyện cùng Chúa cho con nhé! Có dịp con sẽ trở lại thăm bà nè!...”

Tạm biệt bà, tôi ra về mà trong lòng có nhiều tâm trạng vui buồn đan xen lẫn nhau. Tôi buồn vì số phận nghiệt ngã, đau thương của bà, vì cả đời bà chịu nhiều lao lực, nhọc cực, lầm than, gian nan, khốn khó… Nhưng, tôi vui vì nhận ra rằng, dù bà là một bà già nhà quê, ít học nhưng bù lại bà có lòng đạo đức bình dân, bà sống thánh thiện và có thể nói đức tin của bà cũng vững mạnh. Nói chuyện với bà xong, tôi cảm thấy lòng tin và tình yêu mến Đức Mẹ của mình còn non kém. Tôi cứ nghĩ mình mạnh mẽ, chẳng có mấy khổ đau, cực nhọc nên ít khi chạy đến bên Đức Mẹ. Phản tỉnh và xét mình, tôi thầm tạ ơn Chúa, vì qua cuộc thăm viếng người nghèo mà tôi hiểu hơn về phận người và đặc biệt tôi cần học hỏi nơi họ là lòng tin tưởng, cậy trông, phó thác và hy vọng vào Thiên Chúa, và yêu mến Đức Mẹ hơn. Đồng thời, cho dù cho cuộc đời có nhiều đau khổ và lầm than… nhưng có Chúa, có Mẹ đồng hành, chở che thì mình vẫn bình an. Một sự bình an thánh thiện và sâu xa từ Thiên Chúa.

Minh Đức S.J.

Thứ Hai, 28 tháng 8, 2023

HẠNH PHÚC

 Hạnh Phúc


Thỏa mãn cảm xúc


Hạnh phúc luôn là niềm khao khát lớn nhất của con người. Tùy vào hiểu biết của mỗi người qua từng xã hội và từng thời đại, mà hạnh phúc được quan niệm một cách khác nhau. Những người cứ gặp phải xui rủi triền miên, nên họ quả quyết rằng trên đời này làm gì có hạnh phúc. Còn những người trẻ thì cứ mơ mộng hạnh phúc chắc hẳn rất tuyệt diệu và tin rằng nó chỉ nằm ở cuối con đường mình đang đi. Và hằng bao lớp người đã đi gần hết kiếp nhân sinh mà vẫn đuổi theo hạnh phúc như trò chơi cút bắt: có khi tóm được nó thì nó lại tan biến, có khi ngỡ mình tay trắng thì lại thấy nó chợt hiện về. Mặc dù ai cũng mong muốn có hạnh phúc, nhưng khi được hỏi hạnh phúc là gì thì phần lớn mọi người đều rất lúng túng. Họ định nghĩa một cách rất mơ hồ, hoặc chỉ mỉm cười trong mặc cảm.

Chẳng phải ta cũng như bất kỳ người trẻ nào, đã từng cảm thấy thật hạnh phúc khi cầm được mảnh bằng tốt nghiệp sau nhiều năm vật lộn với đèn sách đó sao? Thế nhưng, liền sau đó ta lại than phiền phải kiếm được việc làm có nhiều tiền, khiến bạn bè ai cũng nể phục thì mới thật sự hạnh phúc. Rồi cái cảm giác hạnh phúc ấy không ở lại bao lâu, ta lại nghĩ nếu không cưới được người mình yêu thì sao gọi là hạnh phúc. Và chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, ta lại trông đứng trông ngồi có một đứa con, rồi thêm đứa nữa cho vui nhà vui cửa, đẹp lòng hai họ. Những ngày tháng hạnh phúc ấy đến rồi đi vội vã, bây giờ ta lại ao ước được dọn ra riêng, được sở hữu một căn hộ đắt tiền thì mới gọi là hạnh phúc trọn vẹn. Rồi khi thấy bạn bè ai cũng chạy xe đời mới, con của họ học những trường danh tiếng, chức vụ của họ được nhiều người ngưỡng mộ, nên ta lại lo sợ nếu không theo kịp họ thì hạnh phúc mình đang có cũng chỉ là tầm thường, chẳng đáng vào đâu.

Ta cứ bỏ hình bắt bóng, đứng núi này trông núi nọ. Rốt cuộc, ta chẳng biết hạnh phúc là gì cả. Tuy ta cảm nhận được hạnh phúc chính là những cảm giác sung sướng, dễ chịu, thoải mái khi đạt được những gì mình mong muốn, nhưng ta không lý giải được tại sao những cảm giác ấy lại đến rồi đi quá vội vàng. Rồi ta cũng mặc kệ, chẳng buồn tìm hiểu thêm. Ta cứ sống theo thói quen cũ, dốc hết năng lượng để nắm bắt những thứ mà ta tin chắc nếu không có nó thì ta không thể nào hạnh phúc được. Thật lạ, ta không biết được cái gì ngay trong hiện tại có thể làm cho ta hạnh phúc, thì làm sao ta quả quyết những gì trong tương lai có thể làm cho ta hạnh phúc? Hạnh phúc có phải là vấn đề của thời gian hay không gian không? Hạnh phúc có cần hội đủ những điều kiện tối ưu cho nó không? Chẳng lẽ những người không có những điều kiện ấy thì họ không thể hạnh phúc sao?

Thật ra những điều kiện của hạnh phúc vẫn luôn có mặt, chỉ có điều nó không còn hấp dẫn ta nữa thôi. Không phải do nó mất đi tính hữu dụng mà do nhu cầu hưởng thụ của ta đã biến đổi, ta đã mau chóng nhàm chán. Một phần là do bản năng hưởng thụ trong ta quá lớn, một phần là do ta bị tác động sâu đậm bởi tâm thức xã hội. Đôi khi, ta vất vả cả chục năm trời để sắm cho bằng được một món đồ quý giá chỉ vì ta lo sợ nếu không có nó thì đời sống của mình sẽ không được an toàn, hoặc chỉ vì ta muốn chứng tỏ cho mọi người biết mình là ai, chứ ta có tận hưởng nó được bao nhiêu đâu. Mọi tranh đấu của ta chung quy cũng chỉ để có thật nhiều tiện nghi vật chất và tiện nghi tinh thần (danh dự), để thỏa mãn cảm xúc, phục vụ cho cái tôi ham thích hưởng thụ không biết dừng của mình.

Nếu cho rằng hạnh phúc chính là cảm xúc được thỏa mãn khi được hưởng thụ, thì ngay trong giây phút hiện tại này đây ta cũng đang nắm trong tay vô số điều kiện mà nhờ có nó ta mới tồn tại một cách vững vàng, vậy tại sao ta lại cho rằng mình chưa có hạnh phúc? Một đôi mắt sáng để nhìn thấy cảnh vật và những người thân yêu, một đôi chân khỏe mạnh có thể đi đến bất cứ nơi nào, một công việc ổn định vừa mang lại thu nhập kinh tế vừa giúp ta thể hiện được tài năng, một gia đình chan chứa tình thương giúp ta có điểm tựa vững chắc, một vốn kiến thức đủ để ta mở rộng tầm nhìn ra thế giới bao la, một tấm lòng bao dung để ta có thể gần gũi và chấp nhận được rất nhiều người Đó không phải là điều kiện của hạnh phúc thì là gì?Chỉ cần nhìn sâu một chút ta sẽ thấy mình đang sở hữu rất nhiều thứ,nhiều hơn mình tưởng. Vì thế, đừng vì một vài điều chưa toại nguyện mà ta vội than trời trách đất rằng mình là kẻ bất hạnh nhất trên đời. 

Một kẻ khôn ngoan thì không cần chạy thục mạng đến tương lai để tìm kiếm những thứ chỉ đem tới những cảm xúc nhất thời. Họ sẽ dành ra nhiều thời gian và năng lượng để khơi dậy và giữ gìn những giá trị hạnh phúc mình đang có. Không cần quá nhiều tiện nghi, chỉ cần sống một cách bình an và vui vẻ là ta đã có hạnh phúc rồi. Ngay khi đời sống chưa mấy ổn định, ta vẫn có thể hạnh phúc vì thấy mình còn may mắn giữ được thân mạng này. Hãy nhìn một người đang nằm hấp hối trong bệnh viện, một người đang cố ngoi lên từ trận động đất, một người vừa suýt mất đi người thân trong gang tấc, thì ta sẽ biết hạnh phúc là như thế nào. Hạnh phúc của họ rất đỗi bình thường: đôi khi chỉ là một hơi thở, một nắm cơm hay một cái nhìn nhau lần cuối. Cho nên, không có thứ hạnh phúc nào đặc biệt ở tương lai đâu, ta đừng mất công tìm kiếm. Có chăng, nó cũng chỉ là những trạng thái cảm xúc khác nhau mà thôi. Mà cảm xúc thì chỉ có nghiện ngập chứ có bao giờ đủ!

Thỏa mãn ý chí


Khi hay tin người thân đang bị kẹt trong cơn bão tuyết, tuy đang nằm trong nệm ấm chăn êm nhưng ta cũng không tài nào hạnh phúc được. Bấy giờ, ta không cần cái cảm giác sung sướng ấy nữa. Chỉ cần có mặt kịp thời để cứu giúp người thân, dù phải trải qua cái cảm giác lạnh buốt trong bão tuyết thì ta cũng hài lòng. Cũng như những bậc cha mẹ làm việc quần quật suốt ngày để kiếm tiền lo cho con ăn học thành tài. Tuy phải chấp nhận sự mệt nhọc thể xác, nhưng họ vẫn cảm thấy thật hạnh phúc vì đã làm tròn tâm nguyện. Cũng như những người hoạt động chính trị chấp nhận hy sinh để đóng góp vào sự nghiệp giải phóng dân tộc. Tuy bị khảo tra rất đau đớn nhưng họ vẫn thấy tự hào vì đã thực hiện được lý tưởng. Thế nên, hạnh phúc không chỉ là những cảm xúc dễ chịu, đôi khi ta phải hy sinh những cảm xúc ấy để đổi lấy thứ hạnh phúc sâu sắc hơn: đó là thỏa mãn ý chí.

Mặc dù thỏa mãn ý chí vẫn còn đứng trên nền tảng phục vụ cái tôi thực hiện cho bằng được điều mình muốn làm - nhưng đó là sự hưởng thụ rất tinh tế và phải để tâm sâu sắc lắm thì ta mới nhận ra. Nó vượt qua những đòi hỏi tầm thường của thói quen, dốc hết bảnnăng sinh tồn để chịu đựng, vận dụng tất cả những hiểu biết và kỹ năng luyện tập để xử lý. Vì thế, phẩm chất của nó chắc chắn sẽ bền vững hơn loại hạnh phúc chỉ đơn giản được tạo bằng những cơn cảm xúc. Bởi bản chất của cảm xúc luôn biến đổi không ngừng theo tâm thức và sự chi phối của những đối tượng xung quanh. Tức là, hạnh phúc được thỏa mãn cảm xúc bị điều kiện hóa nhiều hơn hạnh phúc khi được thỏa mãn ý chí.

Như vậy khi gặp hoàn cảnh khó khăn, đối đầu với những cảm giác không mấy dễ chịu, thì ta đừng vội chống trả. Hãy ý thức là mình đang thực hiện mục đích lớn lao, nên không thể đòi hỏi những tiện nghi hưởng thụ tầm thường được. Nếu lỡ mức khó khăn của hoàn cảnh lên tới đỉnh điểm, khiến cho cảm giác khó chịu biến thành khổ đau, thì ta cũng đừng vội bỏ chạy. Chính cái khổ đau ấy sẽ giúp ta nhận ra được giá trị của hạnh phúc. Cũng như đã từng bị đói, ta mới biết cái quý giá của thức ăn; đã từng chịu cái giá rét của mùa đông, ta mới mong đợi nắng ấm về; đã từng bị mất mát chia lìa, ta mới nâng niu từng phút giây đoàn tụ; đã từng trải qua tai nạn thập tử nhất sinh, ta mới yêu thương quá đỗi cuộc đời này. Cho nên ta đừng sợ khổ đau, cũng đừng chia cắt rạch ròi giữa hạnh phúc và khổ đau, vì nếu không có khổ đau thì ta sẽ không biết thế nào là hạnh phúc.

Nên nhớ, ngọc chỉ có trong đá và sen chỉ ở dưới bùn. Ngọc được kết tinh từ sỏi đá, sen được kết tinh từ bùn nhơ. Không thể nào tìm kiếm ngọc ở ngoài đá hay tìm kiếm sen ở ngoài bùn. Cũng vậy, không có cái hạnh phúc nào từ trên trời rơi xuống, cũng không có cái thiên đường nào chỉ toàn là hạnh phúc. Bởi ý niệm hạnh phúc chỉ có khi con người biết cảm nhận khổ đau. Hạnh phúc không thể thiếu khổ đau và cũng không thể tách rời với khổ đau. Vậy còn nơi nào tuyệt diệu hơn cõi đời này, vì nó có cả hạnh phúc lẫn khổ đau!

Hạnh phúc chân thật


Hạnh phúc khi được sống chung với người mình yêu thương thường không còn nguyên vẹn sau đôi ba năm. Hạnh phúc mua được căn nhà như ý thường không kéo dài quá đôi ba tháng. Hạnh phúc được thăng chức thường bị lãng quên ngay sau đôi ba tuần. Hạnh phúc được khen ngợi thường tan thành mây khói chỉ sau đôi ba tiếng. Rồi ta lại khát khao đi tìm và dễ dãi tin vào một đối tượng nào đótrong tương lai sẽ mang lại hạnh phúc lâu bền hơn. Hạnh phúc của ta quả thật ngắn ngủi. Đôi khi ta phải mất rất nhiều thời gian và năng lực để tạo dựng, nhưng rồi nó cứ bỏ mặc ta mà đi một cách tàn nhẫn. Tại vì ta đã vay mượn những điều kiện bên ngoài, nhồi nặn chúng thành những thứ để ta hưởng thụ, nên ta không làm chủ được nó là phải. Ta biết rất rõ nguyên do nhưng không thể làm khác hơn, vì ta không thể vượt qua nổi bóng tối tham lam quá lớn của chính mình. 

Thật ra, hạnh phúc thỏa mãn cảm xúc hay hạnh phúc thỏa mãn ý chí cũng đều xuất phát từ tâm của con người, chứ không phải do điều kiện bên ngoài. Nhưng đó là những phần tâm lý cạn, chưa thấy được giá trị sâu sắc bên trong của mình. Cái trạng thái tâm lý không muốn tìm kiếm thêm điều gì và không cần phải loại bất cứ điều gì mới chính là hạnh phúc chân thật. Nó bằng lòng và chấp nhận tất cả. Nó chân thật vì nó được tạo ra từ sự bình an của chính lòng mình, chứ không lệ thuộc vào những thuận cảnh bên ngoài. Chính vì thế mà người xưa hay nói lạc phải đi liền với an - an lạc - thì mới bền vững. Một người không có nhiều tiền, không có quyền lực, không được ai ngưỡng mộ, nhưng lúc nào cũng có thể mỉm cười và tiếp xúc sâu sắc với những giá trị mầu nhiệm trong thực tại, thì đó chẳng phải là mẫu người hạnh phúc sao? Sống như thế mới thật sự là đáng sống!

Tâm tham cầu và tâm chống đối thì ai cũng có. Nhiều người trải qua vài biến động lớn lao trong đời thì những năng lượng ấy đột nhiên suy giảm. Nhưng phần lớn đều phải siêng năng luyện tập từng ngày từng giờ thì mới chuyển hóa những thói quen lâu đời ấy. Thật ra, những mong cầu hay chống đối cũng chỉ là những phản ứng phục vụ cho cái tôi dại khờ của ta mà thôi. Chỉ cần ta nhận ra bản chất chân thật của mình, luôn sống trong tỉnh thức để biết rõ mình đang làm gì và với thái độ nào, tập buông bỏ dần những tham cầu và chống đối không cần thiết. Nhờ đó cái tôi bé nhỏ này sẽ tan chảy vào vũ trụ, nó sẽ vận hành đồng điệu với mọi người và vạn vật. Hạnh phúc trong ta sẽ rộng mở đến vô cùng. 

Có thể nói tâm ta như thế nào thì ta sẽ cảm nhận hạnh phúc như thế ấy. Bởi hạnh phúc vốn luôn có sẵn trong tâm ta - ở đây và ngay bây giờ.


Mỉm cười nhìn đóa hoa

Lòng nghi ngờ tan vỡ

Hạnh phúc ở đây rồi

Dại khờ tìm muôn thuở.


Minh Niệm

Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2023

Tình Yêu

 

Tình Yêu

Ta còn quá yêu bản thân mình thì làm sao ta có thể yêu thêm người khác. Dù có yêu người khác cũng chỉ để phục vụ cho bản thân mình mà thôi.




Đã mang lấy một chữ tình

Người ta thường hay nói đùa với nhau: "Yêu thì khổ, không yêu thì lỗ. Thà chịu khổ còn hơn chịu lỗ". Nói đùa mà thật. Dù được cảnh báo yêu là khổ như một nguyên tắc bất di bất dịch, nhưng hầu hết ai cũng chấp nhận khổ để có được cảm giác yêu. Thi sĩ Xuân Diệu đã từng lên tiếng dùm ta: "Làm sao sống được mà không yêu/ Không nhớ không thương một kẻ nào". Sống mà không yêu thương thì sự sống đâu còn ý nghĩa gì nữa. Hãy cứ yêu đi. Càng yêu ta sẽ thấy cuộc đời này càng thêm mầu nhiệm. Nếu sợ khổ mà không dám yêu thì ta có chắc là mình sẽ sống hạnh phúc hơn không? Đời sống còn nhiều thứ khác khiến ta khổ chứ đâu chỉ có mỗi tình yêu. Xung quanh ta có biết bao người dám "chịu khổ" để yêu thì tại sao ta phải sợ? Tình yêu có thật đáng sợ như ta nghĩ không?

 Yêu thương vốn là bản năng tự nhiên của con người. Nhưng nếu ta yêu thương con sông, yêu thương cánh đồng, yêu thương quê hương, yêu thương kẻ bất hạnh thì ta đâu có khổ. Đằng này đối tượng yêu thương của ta quá hấp dẫn, có thể đánh động vào cảm xúc khát khao của ta, có thể làm cho ta đêm nhớ ngày mong hay mất ăn bỏ ngủ, có thể khiến ta bất chấp tất cả để sở hữu được nó. Thi hào Nguyễn Du đã diễn tả tâm trạng này rất hay trong đoạn thơ: "Đã mang lấy một chữ tình/ Khư khư mình buộc lấy mình vào trong/ Vậy nên những chốn thong dong/ Ở không yên ổn ngồi không vững vàng/ Ma đưa lối quỷ đưa đường/ Lại tìm những chốn đoạn trường mà đi". Khi cảm xúc yêu đương bùng vỡ thì ta không còn tự chủ được nữa, mọi nhận thức hay phản ứng đều vượt tầm kiểm soát. Ta cứ lầm lũi lao tới phía trước như kẻ mộng du, không ý thức được mình đang đi đâu dù sắp bước vào hầm hố chông gai. Người Tây phương gọi trạng thái ấy là "fall in love", tức là đang bị cuốn vào tình yêu, mà cũng có thể hiểu là đang bị té ngã trong tình yêu. 

Cảm xúc yêu đương mãnh liệt đến thế, nên nó lấn át lý trí và lấn át cả những liên hệ tình cảm sâu sắc khác. Chẳng trách sao ai yêu rồi thì ít nhiều cũng trở nên mù quáng. Ta thấy ở đối tượng mình yêu toàn một màu hồng tuyệt hảo, rất khác với cái thấy của mọi người. Vì thế, ta muốn tháo tung ranh giới cái tôi của mình ra, để mời người ấy bước vào. Dĩ nhiên, ta cũng muốn người ấy nhường chỗ cho ta một nửa trong trái tim họ. Thậm chí ta còn muốn dâng tặng cả cuộc đời mình cho họ, nên ta đã mạnh dạn tuyên bố "yêu hết mình". Thật ra, không ai đem hết con người của mình ra để yêu thương kẻ khác mà không mong muốn nhận lại điều gì cả. Lời tuyên bố ấy chẳng qua vì không kiềm chế nổi cơn cảm xúc muốn được thỏa mãn, hay vì muốn thấy giá trị của mình qua sự nâng niu của kẻ khác mà thôi. Bởi khi màu hồng ấy trong mắt ta nhạt phai thì trái tim ta không còn rung cảm nữa.

Tình yêu như thế cũng chỉ là sự trao đổi cảm xúc. Một tình yêu đích thực phải chứa đựng tình thương, phải có thái độ muốn hiến tặng và chia sớt để nâng đỡ cuộc đời của nhau. Có thể ta đã từng lầm tưởng tình yêu là cung bậc cao hơn tình thương. Sự thật, tình yêu chỉ mạnh hơn tình thương về mặt cảm xúc thỏa mãn, nhưng tình thương lại lớn hơn tình yêu về mặt thấu hiểu và cảm thông. Tức là tình yêu nghiêng về phía hưởng thụ, còn tình thương lại nghiêng về phía trách nhiệm. Trong liên hệ tình cảm lứa đôi, nếu tình yêu lấn át đi tình thương thì tình cảm ấy cũng giống như lửa rơm - bạo phát bạo tàn; còn nếu tình thương lấn át được tình yêu thì tình cảm ấy sẽ như lửa than - mãi âm ỉ cháy. Dù khởi điểm là vì tiếng sét ái tình, nhưng nếu ta biết nhận diện và buông bỏ bớt những đòi hỏi không cần thiết, hết lòng quan tâm đến cuộc đời của người mình thương, thấu hiểu những khó khăn hay ước vọng của họ mà tận tình giúp đỡ, thì ta sẽ có được tình yêu chân thật.

Yêu không đúng cách

Thi sĩ Xuân Diệu đã từng phát hiện ra những lý do thường khiến tình yêu rạn vỡ: "Người ta khổ vì thương không phải cách/ Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người".

Hãy luôn nhớ rằng, mọi hiện tượng trên thế gian này đều phải nương tựa vào nhau mới có thể tồn tại. Tình yêu cũng không ngoại lệ. Sẽ không có cái gì gọi là tình yêu nếu nó tách biệt với những yếu tố khác như sự bình an, vững chãi, bao dung, cởi mở, lắng nghe... Thậm chí nếu không có gia đình, bạn bè, xã hội, kinh tế, chính trị, đạo đức và cả thiên nhiên thì tình yêu cũng không có chỗ để tồn tại. Cho nên, nếu ta biết quay về chăm sóc những yếu tố tưởng chừng như đứng ngoài tình yêu thì cũng chính là chăm sóc tình yêu.

Vậy mà khi yêu ta thường chỉ để ý tới sự ham thích nhau, suốt ngày cứ quấn chặt vào nhau không dám rời nửa bước. Đến khi một bên không thể đáp ứng sự thỏa mãn, thì sự nhàm chán và phản bội nhau là điều tất yếu sẽ xảy ra. Khi ấy, bên ở lại sẽ dễ dàng ngã quỵ vì họ thấy không còn gì để sống. Thi sĩ Hàn Mặc Tử đã từng than thở: 
"Người đi một nửa hồn tôi chết/ Một nửa hồn kia bỗng dại khờ". Thật ra, ta chẳng bao giờ trao nửa linh hồn cho ai đâu. Chỉ vì một nửa (hay cả) đời sống của ta đã lỡ phụ thuộc vào cảm xúc của đối phương, nên khi họ đi rồi ta không còn chỗ bám. Cơn nghiện đang hành hạ ta đó thôi.

Lắm lúc ta cũng rất thực dụng, đến với tình yêu theo kiểu tranh hơn tranh thua như trong chiến trường kinh tế. Hễ đòi hỏi được là đòi hỏi. Ta xem người ấy như sự bảo an vững chắc cho cuộc đời mình. Thành ra, cụm từ "đi tìm bến trong" bây giờ có nghĩa là tìm một nơi có thể bảo đảm cho mình một cuộc sống sung túc, không thua sút bạn bè. Quan điểm này cũng bị ảnh hưởng sâu sắc từ tâm thức xã hội. Nhìn kỹ, ta sẽ thấy những đòi hỏi kia chỉ mang tới những cảm xúc tạm bợ qua sự tán thưởng của những người sống bằng hình thức, nhưng nó lại là thứ mộng tưởng điên đảo làm phương hại đến tình yêu. Vậy mà ta vẫn tin chắc rằng nếu có tất cả những thứ đó thì đời sống lứa đôi sẽ hạnh phúc hơn. Vì thế sự ham thích của ta không dừng, còn năng lực của người ấy lại bị ta vắt đến cạn kiệt, nên hai tâm hồn ngày càng cách xa nhau. Nếu người ấy vì đam mê mà vẫn cố gắng chiều chuộng ta thì chính họ cũng đang sống trong cơn mộng tưởng. Cả hai đều không cắm rễ vào nền tảng của tình yêu chân thật thì đừng
hỏi tại sao chỉ vì bất đồng quan điểm với nhau, lỡ gây tổn thương nhau, thậm chí không tiếp tục làm thỏa mãn nhau là đôi bên dễ dàng bỏ nhau.

Cũng có lần thi sĩ Xuân Diệu tự thú nhận:
"Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá/ Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì". Tình yêu cũng như một loại cây xanh, nếu ta không biết cách chăm sóc dưỡng nuôi, hoặc thừa hoặc thiếu, thì nó sẽ héo tàn và lụn bại. Cảm xúc thỏa mãn ai mà không thích. Nhưng sự thỏa mãn ấy phải đi liền với trách nhiệm thì ta mới có thể giữ gìn mãi được. Mà nếu ranh giới cái tôi thật sự được tháo tung để nhường chỗ cho người ấy, thì trách nhiệm dìu dắt nhau đi về hướng thảnh thơi và hạnh phúc chân thật không phải là gánh nặng hay là sự miễn cưỡng nữa. Vấn đề là ta có khả năng nới rộng trái tim của mình ra không? Nếu ta còn quá coi trọng vật chất, vướng kẹt danh vọng, đam mê hình thức hấp dẫn, mà lại muốn có một tình yêu bền vững thì đó chỉ là tham vọng. Ta còn quá yêu bản thân mình thì làm sao ta có thể yêu thêm người khác. Dù có yêu người khác thì cũng chỉ để phục vụ cho bản thân mình mà thôi. Còn lỡ như đối tượng ấy xem tất cả những phương tiện kia là lý do chính để tình yêu
có mặt, thì ta biết rằng đó chẳng phải là một nửa đáng tìm. Tuy nhiên, nếu ta đủ giỏi và bản lĩnh thì vẫn có thể dẫn dắt mọi đối tượng đi về hướng mình chọn mà không sợ
"Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm
người".

Tình yêu có thật hay không là tùy thuộc vào sức mạnh và dung lượng trái tim của mỗi người. Bí quyết là ta phải luôn tỉnh táo để nhận ra mình và hiểu được người mình thương.

Yêu như yêu lần đầu
Xin nâng đỡ đời nhau
Bằng con tim hiểu biết
Lo sợ gì thương đau.

Tình yêu thương rộng lớn
Luôn đem tới niềm vui
Cùng sớt chia nỗi khổ
Dìu nhau về thảnh thơi.


Minh Niệm

Thứ Tư, 16 tháng 8, 2023

VIẾT VỀ CHA MẸ

 VIẾT VỀ CHA MẸ

Từ khi con cất tiếng chào đời, từ khi con được làm người thì Cha Mẹ luôn chở che ấp ủ con tháng ngày. Để nuôi con từng ngày khôn lớn Cha Mẹ đã cực khổ, lao tâm nhọc trí, vất vả lo toan…vì con đời Cha Mẹ hao mòn, Cha Mẹ luôn sống âm thầm, hi sinh đêm ngày, long đong, cơ cực sớm chiều để mong cho gia đình được ấm no, hạnh phúc… để cho con có một mái nhà ấm áp, những giấc ngủ ngon, những bữa cơm ngọt, và có một tương lai tươi sáng, một cuộc sống chứa chan niềm vui và hi vong…

Ôi! “Ơn Cha Nghĩa Mẹ cao dầy/ Như mưa, như nắng, đong đầy đời con./ Vẹn tròn nghĩa hiếu tình son/ và con gắng sống cho trọn phần con”. Vâng! Cha Mẹ ơi… “Là nụ hoa bé nhỏ dại khờ, con nhờ Mẹ Cha mới trở nên người, bàn tay Cha, dòng sữa Mẹ, con mới khôn lớn như ngày hôm nay…”. Làm sao con có thể đền đáp hết ân tình Mẹ Cha ? Con chỉ mong ước Cha Mẹ được mạnh khỏe, an vui và con sẽ cố gắng sống tốt, sẽ trở thành một người tốt để không phụ lòng Cha mẹ, con xin tri ân Cha và cảm ơn Mẹ…

Nguyện xin Thiên Chúa là Cha giàu lòng Thương xót đổ tràn bình an và ân phúc trên Cha Mẹ của con…Và Cha Mẹ ơi: “Con dù lớn vẫn là con của Cha Mẹ và đi hết đường đời này lòng Cha Mẹ mãi bên con…”

“Đi xa con nhớ gia đình,

Đi xa con nhớ: Ân tình Mẹ Cha.

Ôi! Niềm hạnh phúc thiết tha,

Khi gia đình sống thuận hòa bên nhau…!!!” Con cảm ơn Cha Mẹ đã sinh thành nên con.



Minh Đức.

Thứ Hai, 14 tháng 8, 2023

KHI YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO

 

KHI YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO



Ai chẳng muốn có người yêu hoàn hảo và coi đó như niềm tự hào. Nhưng hạnh phúc không phải thứ trưng bày trước bàn dân thiên hại mà là cảm nhân riêng tư của mỗi người về mối quan hệ với người mình yêu. Nếu bạn là giám đốc tuyển chọn nhân viên thì nên chọn người hoàn hảo sẽ có lợi cho công việc, còn nếu chọn người yêu thì chưa chắc người càng hoàn hảo sẽ càng hạnh phúc đâu.

          Có lẽ ai cũng biết trên đời không có người hoàn hảo, bởi vậy từ lâu lắm cổ nhân đã tìm ra chân lý: nhân vô thập toàn. Mỗi con người đều có ưu điểm và nhược điểm. Chúng đan xen hòa quyện với nhau làm nên cái gọi là cá tính của mỗi người mà chẳng ai giống ai. Mà chúng ta khi yêu người này mà không yêu người kia chính bởi vì ta “phải lòng” cái cá tính ấy. Nhưng sở dĩ người ta hay tưởng rằng người yêu của mình hoàn hảo vì khi yêu, họ nhìn nhau qua một cặp mắt kính màu hồng, nó phóng đại ưu điểm lên, thu nhỏ khuyết điểm lại, thậm chí biến luôn nhược điểm thành ưu điểm. Cho nên sự hoàn hảo của người yêu thật ra chỉ là ảo tưởng, nó sẽ tan như bong bóng xà phòng khi về sống hẳn với nhau. Chính vì thế càng thần tượng hóa người yêu bao nhiêu thì khi chung sống càng thất vọng bấy nhiêu. Ai nghĩ được rằng đó chỉ là một con người bình thường với tất cả ưu điểm và nhược điểm của nó thì người đó dễ có cơ may nhiều hơn được hưởng cái gọi là hạnh phúc vợ chồng.

          Khi mới yêu nhau, Lan thấy cái gì ở Tường cũng đẹp. Lần đầu tiên đến nhà người yêu, Lan có dịp quan sát Tường trong cự ly gần. Mỗi cử chỉ của anh đều toát lên vẻ đàng hoàng, tự tin. Khi pha nước mời Lan, anh tráng nước sôi từng cái chén sạch bong rồi mới khoan thai rót nước trà vào hai chén một cách rất có chừng mực, ngấn nước ở chén nào cũng bằng nhau chằn chặn, cách miệng chén độ nửa centimet. Có mấy giọt nước rớt ra bàn, Tường cẩn thận lấy cái khăn thấm từng giọt rồi lau một cách thong thả. Lam cảm thấy con người này làm cái gì cũng chu đáo, khác hẳn mấy cậu bạn của Lan cứ láu ta láu táu, rót chén nước tràn phè ra ngoài. Một lần đi xem phim với Tường, Lan lại càng thấy anh thật là tuyệt vời. Anh mua vé trước được một ngày nên chọn được chỗ đẹp. Lúc đi xem bấm giờ chính xác đến từng phút. Vừa gửi xe xong, vào đến chỗ ngồi thì rạp tắt đèn, giờ chiếu bắt đầu. Chả bù cái lần có một anh chàng rủ Lan đi xem phim. Sợ chậm, hai đứa phóng xe như ma đuổi, thở không ra hơi mà đến nơi thì phim đã chiếu được một lúc, phải nói như van nài người soát vé mới cho vào. Len lỏi mò mẫm trong bóng tối tìm được đến chỗ ngồi thì phải nghe bao nhiêu lời mắng mỏ ê cả mặt, chả còn hứng thú đâu xem phim. Lại xem nửa chừng nên chẳng hiểu đầu đuôi thế nào. Sau lần ấy, anh ta rủ xem bất cứ cái gì, Lan đều từ chối vì sợ đến vãi cả linh hồn. Nhưng sau ngày Lan và Tường cưới nhau được ba tháng thì cô nhận ra mình đang sống chung với một con người “hoàn hảo” như một cái rô-bôt. Không bao giờ Tường làm cái gì thừa, tất cả mọi hoạt động của anh đều được “lập trình” sẵn. Đi làm về đến nhà dựng xe xong ngồi nghỉ 5 phút thì đồng hồ đánh chuông 5 giờ chiều. Mỗi người một việc nấu cơm, ăn xong, dọn dẹp nhà cửa, ngồi uống nước bật ti-vi lên xem thời sự. Hết nửa tiếng thời sự lại tắt đi, mở cặp tài liệu ra xem, làm vài việc xong thì 9 giờ tối, lại bật ti-vi lên xem phim. Hết phim, ra ban-công làm mấy động tác hít thở. Lên giường mở đĩa nhạc nghe  2 bài, nếu có sách hay thì đọc 5 trang rồi tắt đèn và ngủ. Đến chuyện gối chăn cũng được “lập trình” đều đặn vào tối thứ tư và thứ bảy. Sống với nhau gần được một năm thì Lan tin chắc nếu tiếp tục thế này chính mình cũng thành rô-bốt. Cô cảm thấy ngán đến tận cổ cuộc sống đơn điệu, ngày nào cũng như ngày nào.Chịu đựng được hai năm thì Lan bắt đầu ngoại tình với một đồng sự làm việc cùng phòng. Anh này trái ngược hoàn toàn với Tường. Lan bắt đầu yêu anh ta từ cái hôm ăn mừng sinh nhật xong, cả bọn ngồi uộng nước. Đến lượt anh ta uống thì mất hết chén, anh chàng rót luôn nước vào cái nắp ấm bé tí xíu đưa lên miệng nhấp từng ngụm ngon lành trông vừa buồn cười vừa đáng yêu đến kỳ lạ. Sao trên đời lại có người đàn ông phóng thoáng và thoải mái đến thế?

           Người đời thường có thói quen mơ ước cái mà mình không có. Cái đã có trong tay còn ai mơ ước làm gì. Cho nên những người phụ nữ mãn nguyện với hạnh phúc của mình không phải người lấy được người chồng lý tưởng mà họ biết chấp nhận người đàn ông họ có. Đó không phải người đàn ông “hoàn hảo” mà là con người bằng xương bằng thịt với tất cả mặt tốt và không tốt của anh ta. Việc nhận thức được chân lý có vẻ đơn giản này giúp bạn đi đến kết luận sau: nếu muốn hạnh phúc và được yêu hãy học cách tiếp nhận bạn đời như họ có, như họ là. Đừng tạo ra ảo tưởng đó sẽ tan vỡ và dẫn đến thất vọng rất gần. Việc so sánh cá thể này với cá thể khác là vô nghĩa, bạn đừng đau khổ khi thấy chồng của cô bạn “tuyệt vời” chứ không như chồng mình. Sẽ không cảm thấy mọi cái mình có đều là thứ phẩm còn của người khác thì tốt hơn.

          Giả dụ rằng bạn may mắn có được một người vợ hoàn hảo từ hình thức đến tính tình liệu có chắc bạn sẽ hạnh phúc đến suốt đời không? Cách đây độ một trăm năm may ra có câu ngạn ngữ: “mèo mù vớ cá rán” còn khiến nhiều người mơ ước.  Nhưng ngày nay nếu bạn chỉ là một người đàn ông bình thường, thậm chí dưới mức bình thường, có thể xếp vào loại “mèo mù” thì vớ được “cá rán” cũng chưa chắc giữ được mà ăn. Bởi vì ngày xưa người ta có thể nhốt vợ ở nhà quanh quẩn trong bốn bức tường, nếu có gã đàn ông nào bén mảng đến phải hết sức cảnh giác may ra có thể giữ được. Nhưng ngày nay “cá rán” của bạn hằng ngày lại đi làm ở cơ quan. Nay sếp đề nghị người đẹp đi tiếp khách ở nhà hàng này, mai sếp lại “thiết kế” người đẹp đi vào công tác xa hàng chục ngày, có khi ra cả nước ngoài, thì làm sao bạn kiểm soát được. Thế là tâm trạng bạn bất an, nhìn đâu cũng thấy tình địch, không muốn cho vợ ăn mặc trang điểm đẹp, tìm mọi cách không cho vợ đi công tác xa. Thấy vợ dự tiệc tùng, chiêu đãi ở đâu về thì đá thúng đụng nia, mặt mũi hằm hằm và nhiều hành vi ghen tuông khác nữa sẽ biến cuộc sống gia đình của bạn thành địa ngục, người đẹp cảm thấy nghẹt thở không thể chấp nhận. Đó là con đường dẫn tới đổ vỡ. Điều đó cũng giải thích vì sao trong số những người ra tòa ly hôn có cả những trai thanh gái lịch mà người ngoài nhìn thấy cũng ước ao.

          Nếu chồng bạn là người đàn ông bình thường, nghĩa là anh ta không phải người hoàn hảo thì bạn có nên cố gò anh ta sửa chữa theo hướng hoàn hảo không? Thực tế cho thấy những người vợ muốn cải tạo chồng theo ý mình đều thất bại. Không những thế mà họ còn đánh mất tình yêu vì luôn làm chồng khó chịu, bực mình. Hạnh phúc sẽ thuộc về ai luôn mang trong mình cảm giác nhẹ nhõm, hài lòng. Trong trái tim họ không có chỗ cho sự bắt bẻ nhỏ mọn. Biết chấp nhận mà không đòi hỏi khắt khe đó là bí quyết của hạnh phúc. Tất nhiên sự chấp nhận phải có giới hạn, nghĩa là có những cái chấp nhận được, và những cái không chấp nhận được. Chẳng hạn chồng bạn sau một ngày làm việc mệt mỏi thay vì về nhà ngay với vợ con, anh ta lại tụ tập với bạn bè quanh mấy két bia. Điều đó phải chăng là xấu, là không thể chấp nhận được? Thật ra chồng bạn không phải là thánh, anh ta chỉ là một người đàn ông bình thường, anh ta cần vợ con nhưng cũng cần bạn bè uống vài ve bia, kể chuyện tiếu lâm, và cười đùa. Người phụ nữ không nên la rầy chồng về điều đó, bởi vì chính bạn cũng cần gặp gỡ những người bạn gái của mình để “tán gẫu”, rủ nhau đi shop-ping. Đó là những nhu cầu bình thường mà ai cũng có. Nếu người vợ luôn cảm thông, chỉa sẻ với chồng mình những điều bình thường đó thì họ chính là người phục nữ nắm được điều cơ bản của nghệ thuật chung sống là không bao giờ bắt buộc chồng phải trở thành người hoàn hảo, bởi một lẽ giản dị là chính mình cũng có hoàn hảo đâu!

TRỊNH TRUNG HÒA