Tình yêu là cái chi chi,
Để cho ta phải sầu bi lụy tình.
Để rồi sầu khổ một mình,
Năm canh lẻ bóng, lệ tình tuôn rơi.
Tình yêu như là cuộc chơi,
Theo tình, tình chạy, tình đời đa mang.
Để rồi sầu khổ, gian nan,
Tâm hồn không có bình an đêm ngày.
Tình yêu có lúc đắng cay,
Như chén rượu đắng, mê say trong lòng.
Tình yêu khơi những khát mong,
Nỗi niềm hạnh phúc, hy vọng tương lai.
Tình yêu có lúc bi ai,
Là khi ta bị một ai “cắm sừng”.
Tình yêu bị chối thẳng thừng,
Người thương ta đã quay lưng chối từ.
Đau lòng với những bức thư,
Yêu thương trao gửi, chứng từ hôm nao.
Trách trời ông ở trên cao,
Tôi đây nào có lỗi nào hỡi ông?
Mà sao ông nỡ bất công,
Để thân tôi phải ra nông nỗi này?
Tình yêu mà biết thế này,
Thì không gắng sức, đắp xây đêm ngày.
Để cho tăm tối mặt mày,
Bao nhiêu phiền muộn đắng cay trong lòng.
Ngồi buồn nước mắt ròng ròng,
Hận đời bạc bẽo, bởi lòng đổi thay.
Lời thề hôm trước rất hay:
“Em thề sẽ sống đời này bên anh.
Tình mình như nước biển xanh.
Long lanh ánh nắng, thiên thanh da trời.
Em nguyện sẽ sống trọn đời,
Yêu anh thắm thiết, không ngơi anh à!”
Nghe mà thấy sướng quá ta!
Tình yêu đẹp quá! Đúng là “thiên duyên.”
Mong trời chứng giám lời nguyền,
Để tình yêu mãi tinh tuyền, thủy trung.
Một khi nhuốm sắc trần tục,
Tiền tài đã khiến “vẩn đục” tình yêu.
“Hỡi người thiếu nữ yêu kiều,
Xin em định nghĩa tình yêu là gì?”
Mà sao em cứ so bì,
Người ta giàu có, và đi chơi nhiều.
Du lịch, mua sắm thật nhiều,
Đồ ăn, thức uống sớm chiều “đăng tin”.
Tình mình sao cứ lặng im,
Em đành khăn gói đi tìm người thương.
Than ôi! Cuộc sống vô thường,
Em đi tìm kiếm quân vương cho mình.
Một người hào phóng, đa tình,
Đẹp trai, giàu có, hết mình vì em…
…Ngồi trên xe máy cũ mèm,
Nhớ về quán cóc, xe kem hôm nào.
Những lần tình tứ, ngọt ngào,
Giờ đây ấm ức, lệ trào suối mi.
Trách mình nào có lỗi chi,
Mình nghèo chẳng có cái gì cho em.
Dặn lòng mình cũng không thèm,
Tình yêu vật chất, có đẹp gì đâu.
Nhưng lòng sao cứ khổ đau,
Đôi mình sẽ mãi, mất nhau trong đời.
Sao hôm đã mọc cuối trời,
Bầu trời đến lúc chuyển dời qua đêm.
Trăng soi lặng lẽ, êm đềm,
Gió đưa cành liễu, ngọt mềm, vi vu.
Trong lòng nhớ đến mùa thu,
Can-vê đồi vắng, Giê-su hôm nào.
Yêu thương, lặng lẽ hiến trao,
Nhục hình, khổ giá, máu đào chảy tuôn.
Khai thông mạch sống suối nguồn,
Hồng ân cứu thoát cho muôn muôn người.
Trong lòng tôi thấy vui tươi,
Giê-su mới đúng là người yêu tôi.
Thế là tôi hết đơn côi,
Một mình lặng lẽ tôi ngồi gẫm suy.
Tình yêu Thiên Chúa diệu kỳ,
Hy sinh mạng sống, chỉ vì yêu tôi.
Cứu tôi khỏi những lỗi tội,
Tựa như con kiến vẫy lội giữa sông.
Chúa là nơi chốn cậy trông,
Tựa như “Bạn Kiến,”[1] gánh gồng, dìu tôi.
Vượt qua gian khó, cuộc đời,
Hướng về Thiên Quốc, quê trời mai sau.
Thế trần còn lắm khổ đau,
Ngài mời tôi hãy mau mau giúp người.
Lan tỏa tình mến muôn nơi,
Giảng rao Lời Chúa, khắp nơi xa gần.
Những người nghèo đói cùng bần,
Hiện thân của Chúa đang cần chúng ta.
Xin đừng lặng lẽ tránh xa,
Như người phú hộ và Lazarô nghèo.
Người Samarianô, hãy noi theo,
Đó là cung cách, nẻo đường Chúa mong.
Sống đời thanh khiết, sạch trong,
Đó là gương sáng trong lòng tha nhân.
Khó nghèo lối sống thanh bần,
Như lời cảm hóa muôn phần thanh cao.
Vâng phục Thánh Ý Chúa trao,
“Vui mừng dâng hiến, ngọt ngào Chúa thương.”
Bước đi giữa những dặm trường,
Để ta nghiệm thấy tình thương Chúa trời.
Ôi! Lòng Thương Xót tuyệt vời,
Đức Tin bảo chứng cuộc đời mai sau.
Cậy trông Thiên Chúa nhiệm màu,
Tâm tình yêu mến, đèn chầu tâm linh.
Một vài nguyện ước tâm tình,
Cúi xin Chúa hãy dủ tình xót thương.
Để không bận mắc tơ vương,
Nhẹ nhàng, thanh thoát con đường hiến dâng.
Minh Đức S.J.
[1]
Thiên Chúa có nhiều cách thức để cứu độ con người. Ngài có thể phán một Lời là
con người được cứu độ, thế nhưng Ngài không làm như thế, Ngài đã hạ cố làm người để dùng cái chết để cứu chuộc con
người như một minh chứng tình yêu của Ngài. Tôi như là con kiến giẫy dụa trong
vũng nước, Chúa Giê-su như là Bạn Kiến, bơi ra giữa sông, và dìu tôi vào bờ,
tôi cảm nhận được tình yêu từ Ngài. Ngài cứu thoát tôi chỉ vì Ngài yêu tôi.
0 Comments:
Không cho phép có nhận xét mới.