Tổng số lượt xem trang

Hiển thị các bài đăng có nhãn VƯỜN THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn VƯỜN THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 3 tháng 6, 2025

Nhiệm Màu Tình Yêu

 Nhiệm Màu Tình Yêu



Chiều Thu ngắm lá vàng rơi,

Lang thang dưới phố, mây trời theo sau.

Mùa thu quấn quýt mái đầu,

Gió lùa vạt nắng, hoa dầu xoay xoay.

Hồn theo tình ngát hương bay,

Lâng lâng nhạc khúc, đắm say vô bờ.

Giấc mơ hạnh phúc đang chờ,

Đợi người thi sĩ, dệt thơ ghép vần.

Đôi chân lê bước bụi trần,

Vầng dương soi chiếu, lúc gần lúc xa.

Nhìn vào chính bóng hình ta,

Lặng im ngẫm nghĩ, nhận ra nhiều điều.

Làm sao hiểu thấu chữ “ yêu”,

Trong ta nỗi nhớ buổi chiều mưa ngâu.

Hàn huyên đến lúc đêm thâu,

Mà sao chưa hết những câu chuyện tình.

Tình yêu đi với hy sinh,

Tình yêu đi với quên mình hiến thân.

Trong ta hữu thể cận lân,

Nhớ nhung, da diết, tình thân con người.

Nhớ ai nhớ cả nụ cười,

Bờ môi cỏ mộng, xinh tươi ngọt ngào.

Vó ngựa từng lúc dâng cao,

Tình yêu chạm khẽ, lao xao tim mình.

Đôi khi hạnh phúc lặng thinh,

Bình yên để ngắm chính mình hôm nay.

Khép lại một mối tình say,

Mật ngọt giọt đắng, men say rượu nồng.

Hỏi rằng em có nhớ không?

Bình minh rực rỡ, bên hông cửa nhà.

Nhâm nhi từng tách nước trà,

Nhìn ra ao cá, vườn cà mẹ gieo. 

Xanh xanh giàn mướp, chanh leo,

Tiếng chim rộn hót mang theo an bình.

Em ơi! Đẹp nhất quê mình,

Nhà tranh vách đất, đậm tình quê hương.

Cũ màu gốc bếp tình thương,

Nơi đây tỏa khói, mùi hương của bà.

Bà đun nồi cá kho cà,

Cơm canh rau muống, cả nhà ăn ngon.

Bà thương thằng bé nhỏ con,

Gắp cho khúc cá thật ngon, thơm lừng.

Cháu luôn cảm thấy vui mừng,

Lon ton vạt áo, sau lưng của bà.

Giờ đây bà đã đi xa,

Bà nằm lại với xa xa mây ngàn.

Bà ơi! Con nhớ vô vàn,

Mong bà hạnh phúc, bình an muôn đời.

Theo làn khói trắng về trời,

Ở bên cạnh Chúa muôn đời hiển vinh.

Thực tại về với lặng thinh,

Hoàng hôn ngả bóng, nép mình nhớ nhung.

Cánh chim mệt mỏi não nùng,

Trong ta nỗi nhớ mông lung, vô bờ.

Trách ta sau mãi hững hờ,

Vô tâm, khép kín, thờ ơ với người.

Dĩ ngôn bất khả thành lời,

Thổi hồn theo gió cuối trời thênh thang. 

Con tim thổn thức đa mang,

Chập chờn cánh bướm vàng vàng, bay bay.

Xa xăm đồi cỏ, ngọn cây,

Tình yêu đẹp nhất tháng ngày bên nhau.

Kiếp người thoáng chốc qua mau,

Nhìn lại để thấy nhiệm màu tình yêu.

Đẹp thay nhan sắc mỹ miều,

Bờ vai, mái tóc, yêu kiều dễ thương.

Bờ mi, tóc rối tơ vương,

Làm sao để sống không thương người nào?

Tình yêu vị sắc ngọt ngào,

Như cung đàn réo lên cao mây ngàn.

Bên cạnh hạnh phúc chứa chan,

Đôi khi cay đắng, hòa tan lệ sầu.

Em đi trong gió mưa ngâu,

Em đi mang cả bể dâu cuộc đời.

Bàn tay lạnh cứng rã rời,

Bâng khuâng da diết từng hơi thở này.

Tình yêu vốn dĩ trả vay,

Mấy ai hiểu thấu đắng cay cuộc tình.

Lọc lừa gian dối bên mình,

Con tim vỡ nát, lặng thinh u sầu.

Vườn hoa đêm tối mưa ngâu,

Lối vào khép kín tận sâu cõi lòng.

Chỉ còn một nỗi khát mong,

Chữa lành thương tổn, sạch trong tình tuyền. 

Đi để chữa lành, để trái tim trở nên ấm áp, đầy yêu thương giữa một kiếp người.

Này đây thanh xuân con, xin hiến dâng Ngài.


Nha Trang-Đà Lạt 2025

Minh Đức, SJ

Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2025

NGÀY MÌNH BÊN NHAU

 

NGÀY MÌNH BÊN NHAU…

Những ngày thương nhớ đã xa,

Tình yêu say đắm, thiết tha, vô bờ.

Dáng ai ngồi đó đợi chờ,

Như mây đợi gió, từng giờ trôi qua.

Hòa trong màu nắng câu ca,

Lạc vào màu mắt đó là dáng em.

Kỷ niệm quán cóc, quán kem,

Vỉa hè, hàng phố, em thèm ăn đêm.

 

Bên sông dòng nước êm đềm,

Bèo trôi giợn sóng, chất thêm chuyện tình.

Mộng mơ cuộc sống chúng mình,

Mai sau hạnh phúc, trọn tình yêu thương.

Gió đưa làn tóc ngát hương,

Bờ vai tựa ví thiên đường nơi đây.

Tâm hồn vui sướng, ngất ngây,

Tình yêu đẹp nhất, phút giây yên bình.

 

Có người thương ở bên mình,

Cùng đi dưới phố, lung linh ánh đèn.

Đêm khuya vẳng tiếng dế mèn,

Mà lòng nồng ấm hơi men, hương tình.

Nụ hôn chất chứa hy sinh,

Trái tim cảm mến, rung rinh, ngọt ngào.

Tình yêu như gió vút cao,

Như trăng rằm chiếu rọi vào tâm can.

 

Tình duyên có lúc hợp tan,

Đỉnh cao hợp nhất, chia san ai ngờ.

Cánh chim mệt mỏi, vật vờ,

Giữa trời giông tố, đợi chờ dáng ai?

Mưa chiều, lệ ứa phôi phai,

Bờ môi khô khóc than ai vô tình.

Ta nghe trong cõi lòng mình,

Mênh mang trống vắng, lặng thinh vô cùng.

 

Linh hồn cứ ngỡ thủy chung,

Ai ngờ có lúc tận cùng nỗi đau.

Kiếp này nếu có xa nhau,

Dặn lòng sẽ sống, kiếp sau cùng người.

Làm sao xóa những nụ cười,

Hàng mi hờn dỗi, mà người bên ta.

Gục đầu nhìn bóng người xa,

Dần dần khuất bóng, thướt tha cuối trời.

 

Dù sao cũng tạ ơn đời,

Cho ta được sống một thời mến thương.

“Ma đưa lối, quỷ dẫn đường,

Lại tìm những chốn đoạn trường mà đi.”

Trăm năm còn có lại chi,

Tựa hôm qua đã, qua đi mất rồi.

Tình yêu một thoáng mây trôi,

Dòng sông một chuyến, chảy trôi về nguồn.

 

Em mang lại ký ức buồn,

Giọt sầu, lệ đá, chảy tuôn không ngừng.

Thôi thì cứ nghĩ người dưng,

Gặp nhau ở bến, chạm dừng sân ga.

Ai rồi cũng phải đi xa,

Mỗi người một nẻo, chúng ta lên đường.

Tiếc rằng không thể hành hương,

Cùng nhau nhịp bước, trọn đường nhân gian.

 

Gói lại mộng ước nồng nàn,

Cầu cho em sống bình an trong lòng.

Sống theo hoài bão, ước mong,

Tâm hồn thanh khiết, trinh trong theo người.

Nơi đây xin nở nụ cười,

Mở trang nhật ký, vẽ người trăm năm.

Nhạt nhòa theo những tháng năm,

Cầu người đã khuất, xa xăm cuối trời.

 

 

Minh Đức,

 

Thứ Hai, 2 tháng 9, 2024

TÌM

 TÌM...



Những ngày năm tháng đã qua,

Yêu thương đầy ắp, nhạt nhòa nỗi đau.

Kiếp người thoáng chốc qua mau,

Mật ngọt, giọt đắng cho nhau là gì?

Lạc trong màu mắt xanh rì,

Gió hòa vào nắng, chim di trên cành.

Ngoài kia biển thắm, mây xanh,

Sóng ru câu hát dỗ dành cho ai.

Thầm mơ mộng ước tương lai,

Bài thơ say đắm, nối dài con tim.

Đôi chân ai vẫn đi tìm,

Bờ vai cõng giấc ngủ im đêm ngày.

Gió chiều thơm ngát hương bay,

Rêu xanh, sóng vỗ, đắm say vô bờ.

Hạnh phúc là những mong chờ,

Tình yêu như khúc nhạc thơ êm đềm.

Mùa thu vàng lá bên thềm,

Mưa chiều lạnh buốt, buồn thêm trong lòng.

Vẳng nghe những nỗi khát mong,

Cánh hoa dầu đã vòng vòng, xoay xoay.

Lòng ai thổn thức, loay hoay,

Như biển dậy sóng cuồng quay không ngừng.

 

Gục đầu giữa bóng người dưng,

Mong trời hừng sáng, mong Người đừng đi.

Đêm khuya vọng tiếng thánh thi,

Tiếng ai lặng lẽ, thầm thì bên tai.

Phải chẳng là tiếng của Ngài,

Theo từng hơi thở, nhịp dài canh khuya.

Ngài ơi! Đừng mãi chia lìa,

Linh hồn lạc lối bên kia xa Ngài.

Nỗi niềm lắm lúc bi ai,

Lặng im, chiêm ngắm dáng Ngài bước đi.

Thập hình cùng những khinh khi,

Khổ đau nhục đắng cũng vì yêu con.

Tình yêu Chúa mãi sắt son,

Dù con tội lỗi và còn u mê.

Chúa thương dẫn bước con về,

Trở nên bạn hữu, cần kề bước đi.

Đời con đâu dám mong chi,

Chỉ mong được chết chỉ vì Chúa thôi!

Thập tự con vác lên đồi,

Bàn chân nhỏ bé theo đôi chân Ngài.

Trên đầu là những mão gai,

Mặc đời chế giễu điên dại, ngu si.

Tình yêu hệ tại điều gì?

Hy sinh tính mạng cũng vì người thương.

Trải qua đau khổ dặm trường,

Sẽ được vinh phúc Thiên Đường mai sau.


02.9.2024

Minh Đức, S.J.

(Hôm nay Phụng Vụ Dòng Tên lễ kính các chân phước Dòng Tên: Giacôbê Bonnaud, linh mục và các bạn; Giuse Imbert và Gioan Nicôla Cordier, Linh mục; Tôma Sitjar, linh mục và các bạn tử đạo… chỉ vì trung thành với Giáo Hội nên các ngài đã bị sát hại vào thế kỷ 18 và 19. Giờ đây các ngài đang hưởng hạnh phúc triều thiên Nước Trời, xin cầu nguyện cho anh em chúng con!)

Thứ Tư, 21 tháng 8, 2024

THĂM NGOẠI


 


Hôm nay con đến thăm bà,

Ngoại bị tai nạn nên là rất đau. 

Sau khi thăm hỏi hồi lâu,

Bà khuyên con hãy: “nguyện cầu luôn luôn.

Cả khi sướng khổ, vui buồn,

Cậy trông vào Chúa là nguồn ủi an. 

Đời tu lắm lúc gian nan,

Bạn bè là chỗ sẻ san cho mình. 

Đi tu con nhớ hy sinh,

Vâng lời, bền đỗ, tận tình yêu thương. 

Bà mong con hãy can trường,

Dấn thân theo Chúa trọn đường Hiến Dâng.”

Thăm Ngoại

15.6.2024


Thứ Hai, 20 tháng 11, 2023

MỪNG NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM

 Thầy cô như người đưa đò,

Mỗi năm một chuyến, học trò qua sông.

Đến vùng đất mới mênh mông,
Đắp xây tri thức, biển rộng, trời cao.
Khơi lên ước muốn, khát khao,
Sống đời chính nghĩa, dạt dào yêu thương.
Hôm nay đang bước trên đường,
Dừng chân ngẫm nghĩ, mái trường năm xưa.
Không ngại sớm nắng, chiều mưa,
Thầy cô vẫn cứ say sưa, miệt mài.
Vun trồng, xây đắp tương lại,
Qua từng trang sách, qua bài học khôn.
Lời dạy, dáng vẻ ôn tồn,
Cầm tay nắn chữ, tâm hồn trẻ thơ.
Trên đầu bụi phấn trắng phơ,
Soạn bài, chấm điểm, từng giờ đêm khuya.
Làm sao có thể chia lìa,
Biết bao tâm huyết, đầm đìa mến thương.
Con đò nhỏ-mái đầu sương,
Sẽ theo ta khắp tứ phương, vạn ngày.
Cảm ơn ký ức đẹp này,
Cầu mong điều tốt cho thầy cô luôn.
Minh Đức SJ.
20.11.2023
MỪNG NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM
Cảm ơn quý thầy cô đã đi qua cuộc đời và dạy con những bài học khôn. Chúc quý thầy cô hồn an xác mạnh và nhiều phúc lành từ Thiên Chúa.
Có thể là hình vẽ ngẫu hứng về văn bản cho biết '20-11 NGÀY NHÀ GIÁO VIỆTN'
Tất cả cảm 

Thứ Ba, 8 tháng 8, 2023

NGẪM SỰ ĐỜI

 




Ngoài kia sóng biển ào ào,

Tàu dừa trước gió rì rào, đung đưa.

Xa xa gà gáy ban trưa,

Trời xanh mây trắng, nắng vàng hanh hanh.

Ngồi nhìn ngắm cảnh chung quanh,

Hít thở bầu khí trong lành, êm ru.

Thoảng nhìn về quãng đời tu,

Hành trình theo gót Giêsu không ngừng.

Đôi khi có những chặng dừng,

Làm ta thổn thức, ngập ngừng, phân vân.

Thời gian vẫn mãi xoay vần,

Dòng đời dun dủi, cuộc trần đa mang.

Nhiều người đói khổ lang thang,

Đầu đường cuối phố, lạng quạng xin ăn.

Cuộc sống vốn dĩ khó khăn,

Chiến tranh, hoạn nạn, nhọc nhằn trên vai.

Nhiều người sống cõi thiên thai,

Ăn chơi, ca hát, tiền xài thả ga.

Du lịch, mua sắm kiêu sa,

Vui chơi, nhảy múa, quán bar xập xình.

Biết bao nghịch lý bên mình,

Công bằng, liên đới, nghĩa tình yêu thương.

Cuộc đời cũng giống con đường,

Vinh hoa phú quý vô thường mà thôi!

Thời gian rồi sẽ cuốn trôi,

Hỏi trăm năm nữa mộ tôi tên gì?

Quan trọng là hãy thực thi,

Việc lành phúc đức, sống vì tha nhân.

Con đường thoát khỏi vong thân,

Con đường thoát khỏi hồng trần, xa hoa.

Vang vọng Lời Chúa dạy ta,

“Yêu người mến Chúa” chính là giới răn.

Xin cho biến đổi tận căn,

Bỏ mình, yêu Chúa, ăn năn, cải hoàn.

Làm nên cuộc sống thành toàn,

Cho Vinh Danh Chúa, vũ hoàn hôm mai.

Lời thơ chắp nhặt dông dài,

Mua vui cũng được một vài trống canh.

Minh Đức 

_Nha Trang_14.7.2023



Thứ Năm, 4 tháng 5, 2023

NHÌN LẠI ĐẠI DỊCH COVID NHỮNG NĂM VỪA QUA

 

NHÌN LẠI ĐẠI DỊCH COVID NĂM VỪA QUA

 

 


Nhìn lại một năm trước

Cảnh dịch bệnh nhiễu nhương

Ngày đêm ở trên đường

Xe cứu thương réo hú

 

Đưa người đến từng khu

Người đông chỗ chẳng đủ

Chập chờn từng giấc ngủ

Vị nhiệm vụ cách ly

 

Nhà nhà phải thực thi

Giãn cách theo chỉ thị

Nặng nề một bầu khí

Cảnh sầu bi, lo sợ

 

Hàng rào gai chưa gỡ

Khó khăn khi đi chợ

Người dân luôn mong chờ

Đồ cứu trợ chuyền tay

 

Cuộc sống cứ từng ngày

Vượt qua những đắng cay

Xã hội vẫn cuồng quay

Đổi thay theo bệnh dịch

 

Hàng quán như tĩnh mịch

Đường phố buồn lặng thinh

Tuyên truyền trên truyền hình

Chống dịch như chống giặc

 

Đó đây đều yên ắng

Như lắng đọng thời gian

Nhìn vào chính tâm can

Thấy bình an đáng quý

 

Cảm động cảnh, tu sĩ

Cùng với các linh mục

Trong y phục trắng tinh

Hết mình để phục vụ

 

Bệnh nhân khu cách ly

Đặc tri bệnh covid

Người phục vụ thì ít

Mà bệnh nhân thì nhiều

 

Sớm khuya,  tối, sáng, chiều

Thay ca nhau để trực

Nhiều đêm phải canh thức

Để túc trực bệnh nhân

 

Cạnh bên như người thân

Luôn ân cần săn sóc

Nhiều bệnh nhân bật khóc

Bởi nghĩa cử yêu thương

 

Các tu sĩ khiêm nhường

Nêu gương sáng phục vụ

Như chính Chúa Giê-su

Đời tu thật ý nghĩa!

 

Còn đọng lại nghĩa tình

Của những người hy sinh

Quên mình để phục vụ

Anh chị em của mình

 

Trong cõi đời nhân sinh

Có lẽ những ân tình

Yêu thương sẽ còn mãi

Trong lòng người không phai

 

Hãy nhìn về tương lai

Cùng nhau sống quảng đại

Dựng xây lòng nhân ái

Tô thắm đời hôm mai

 

 

Minh Đức S.J.

Thứ Năm, 30 tháng 3, 2023

CHÚT CẢM NGHIỆM KHI LAO ĐỘNG XÂY DỰNG

MỘT CHÚT CẢM NGHIỆM KHI LAO ĐỘNG XÂY DỰNG!



Thực nghiệm một tháng vừa qua,

Đã cho tôi biết bao là điều hay.

Lao động vất vả cả ngày,

Ban đêm yên giấc ngáy rung cả giường.

Đứng trên giàn giáo công trường,

Phụ hồ, chuyển gạch xây tường lên cao.

Mồ hôi cứ chảy ào ào,

Xẻng hồ cứ xúc, cứ đào không ngơi.

Rảnh việc ngồi nghỉ, ngồi chơi,

Công nhân tâm sự chuyện đời với nhau.

Dãi bày nỗi khổ niềm đau,

Đồng cảm với nỗi bể dâu kiếp người:

“Gia đình lúc khóc, lúc cười,

Gia cảnh khốn khó, không lười được đâu.

Cha mẹ vất vả như trâu,

Để cho con cái ngẩng đầu tự nhiên.

Ai người cũng có ưu phiền,

Chẳng ai mà sướng như tiên trên trời.”

Đó là tóm gọn vài lời,

Để ta hiểu rõ cuộc đời công nhân.

Đã mang lấy nghiệp vào thân,

Cũng đừng trách cứ trời gần trời xa.

Tâm hồn cũng giống tòa nhà,

Đổ nền nhân đức, giằng đà yêu thương.

 

Kỷ luật giống những bức tường,

Sống tình liên đới như đường hành lang.

Xây nhà không thể vội vàng,

Như xây ân sủng, nhẹ nhàng tự nhiên.

Không phải cứ lắm bạc tiền,

Là được hạnh phúc triền miên hằng ngày.

Mồ hôi vất vả đắng cay,

Cầm tiền bằng những đôi tay chai sần.

Cảm nhận sống cảnh thanh bần,

Để ta nhìn thấy thế trần đa mang.

Bàn chân nào đứng vững vàng,

Giữa cảnh nghèo túng, lỡ làng, hoang mang.

Lụa là gấm vóc giàu sang,

Chết rồi cũng chẳng thể mang được gì?

Có chăng là phải thực thi,

Công bình, liên đới, từ bi, yêu người.

Thế gian đầy ắp tiếng cười,

Giảm nghèo, xóa đói muôn người ấm no.

Giàu thực khi của đem cho,

Sẻ chia, góp sức lo cho người nghèo.

 

 

Minh Đức S.J. 08/01/2021

 

LINH ĐẠO LÀ…

 LINH ĐẠO LÀ…



Hư vô hiện hóa thành người, (2 Mcb 7, 28 )

Luôn mang tiếng khóc, tiếng cười nhân sinh.

Con người: hữu thể nhân linh,

Kém thua một chút, thần linh trên trời (Tv 8 ).

Niềm vui, hạnh phúc muôn đời,

Khi theo đường lối, Chúa Trời trao ban. (Đnl 8,6 )

Đường đi sẽ có muôn vàn,

Tìm đường hạnh phúc, bình an lâu dài.

Đường nào cũng có chông gai,

Đường nào cũng phải, “nịt nai” đêm ngày.

Quan trọng là phải hăng say,

Sống trong tình Chúa, đắm say vô bờ.

Khi nào lạc lõng, bơ vơ,

Nhìn lên thập giá, cậy nhờ vươn lên. (Ga 19,37 )

Chúa dạy: “Hãy cứ vững bền,

Sẽ được vinh phúc ở bên Vua Trời”. (Mt 24,13 )

Linh đạo là một lời mời,

Sống theo Thần Khí Chúa Trời dẫn đưa. (Rm 8 )


_Minh Đức S.J.

CUỘC VƯỢT QUA

 CUỘC VƯỢT QUA

 


Gẫm suy lẽ sống, trong cõi đời

Nỗi niềm thao thức, mãi khôn vơi

Đường nào đưa dẫn, về Quê Trời

Thoát đời tục lụy, sống thảnh thơi.

 

Không niềm tin, cuộc sống chơi vơi

Như thuyền không lái, giữa biển khơi

Phong ba bão táp, cao vời vợi

Quỳ xuống van xin: lạy ông trời![1]

 

Ai cũng chỉ có, một cuộc đời

Xin đừng lãng phí, hỡi người ơi!

Sống sao khi, nhắm mắt lìa đời

Dư âm hạnh phúc, đời đã qua.

 

Huyền nhiệm con người, sâu thẳm quá!

Khát khao hướng về, Đấng Tạo Hóa

Khởi nguồn, Cùng đích, không phai nhòa

Con người đi vào Cuộc Vượt Qua[2].

 


 

 

LINH ĐẠO LÀ…

 

        Hư vô hiện hóa thành người, (2 Mcb 7, 28)

Luôn mang tiếng khóc, tiếng cười nhân sinh.

Con người: hữu thể nhân linh,

Kém thua một chút, thần linh trên trời (Tv 8).

Niềm vui, hạnh phúc muôn đời,

Khi theo đường lối, Chúa Trời trao ban. (Đnl 8,6)

Đường đi sẽ có muôn vàn,

Tìm đường hạnh phúc, bình an lâu dài.

Đường nào cũng có chông gai,

Đường nào cũng phải, “nịt nai”[3] đêm ngày.

Quan trọng là phải hăng say,

Sống trong tình Chúa, đắm say vô bờ.

Khi nào lạc lõng, bơ vơ,

Nhìn lên thập giá, cậy nhờ vươn lên. (Ga 19,37)

Chúa dạy: “Hãy cứ vững bền,

     Sẽ được vinh phúc ở bên Vua Trời”. (Mt 24,13)

Linh đạo là một lời mời,

Sống theo Thần Khí Chúa Trời dẫn đưa. (Rm 8)

Minh Đức S.J.

[1] “Hữu sự bái tứ phương”, diễn tả cảnh tượng: khi bị bão táp giữa biển Địa Trung Hải thì khác khi triết gia ngồi trong giảng đường. Dù cho người ta chối bỏ thần thánh, chế diễu tín đồ, nhưng trong cơn đau khổ quằn quại, trước cái chết cận kề, rình rập, người ta sẽ cầu nguyện khẩn thiết với thần thánh họ đã biết và chưa biết.

[2] Tận sâu trong đáy lòng, mỗi người đều có một Cuộc Vượt Qua, như Đức Giêsu đã vượt qua cái chết để đến vinh quang phục sinh.

[3] Đinh thức thể chế Dòng Tên (số 4).

Chút cảm nghiệm tại viện dưỡng lão Lai Ổn

1.      TÌNH YÊU LÀ GÌ?

Tình yêu là cái chi chi…

Để cho ta phải sầu bi lụy tình.

Để rồi sầu khổ một mình,

Năm canh lẻ bóng, lệ tình tuôn rơi.

Yêu là chi! ta mang phải,

Đọa đầy số kiếp, khổ dại tầm thân.

Để thêm vương vấn bụi trần,

Để cho hồn phải chết lần vì yêu.

Yêu là thế, xin người đừng biết.

Đừng tập yêu, mà khổ vì yêu.

Nếu yêu nhiều, khổ thêm nhiều,

Nhưng tình yêu, mang đến nhiều mến thương.

 

2.      CHÚA ƠI! CUỘC ĐỜI NÀY…

Chúa ơi! Bao giờ con mới thoát

Cảnh đọa đầy, hình phạt của thế gian

Trong kiếp người, số phận lang thang

Thân xác sống, hồn đi hoang lạc lõng

Từng tiếp nối, mối hận thù mang máu nóng

Đem oan thù, vào cuộc sống hôm nay

Chúa ơi! Có hiểu sự đắng cay

Của những kẻ, đang sống vay tình ái

Xin thua thiệt, để người đời được thắng

Và cam đành, nằm trong tấm ván hơn oan

Chỉ nguyện cầu, khi phủ nắp áo quan

Vuông lụa trắng che thế gian đen tối.

 


3.      ĐÁM DỖ CHA

Rồi hôm nay, con sẽ làm đám dỗ cha

Cha thấy không, con của cha chẳng quên nguồn

Con sẽ thắp nhang, ngập ngừng lau ngấn lệ

Di ảnh cha hiền, con sẽ cất giữ luôn

Nhớ lại lúc mặc đồ tang trắng

Đưa tiễn cha hiền, về lòng đất thiên thu

Trời nghĩa địa, hôm nay không có nắng

Ôi! Mặt trời xót xa, nên mặt trời buồn

Khi còn sống, cha thường khuyên con hãy:

Sống cuộc đời, trọn vẹn nghĩa yêu thương.

 

4.      CHẾT!

Người nằm xuống, ngàn năm say giấc ngủ

Xuôi sự đời, chối bỏ lại sau lưng

Chung quanh người, đông bạn bè ngày cũ

Họ nhìn người, mà nước mắt rưng rưng.

(Chúa nhật 21/6/2020, VDL Lai Ổn, Đồng Nai)

“Trăm năm còn có gì đâu,

Chẳng qua một nắm cỏ khâu xanh rì” (T. Kiều)

“Trải qua một cuộc bể dâu,

Những điều trông thấy còn đâu nữa mà.

Mai sau về với ông bà,

Núp sau nải chuối, ngắm gà khỏa thân.” 


Minh Đức S.J.

CON YÊU CHÚA MUỘN MÀNG!

CON YÊU CHÚA MUỘN MÀNG


 


Tình yêu là cái chi chi,

Để cho ta phải sầu bi lụy tình.

Để rồi sầu khổ một mình,

Năm canh lẻ bóng, lệ tình tuôn rơi.

Tình yêu như là cuộc chơi,

Theo tình, tình chạy, tình đời đa mang.

Để rồi sầu khổ, gian nan,

Tâm hồn không có bình an đêm ngày.

Tình yêu có lúc đắng cay,

Như chén rượu đắng, mê say trong lòng.

Tình yêu khơi những khát mong,

Nỗi niềm hạnh phúc, hy vọng tương lai.

Tình yêu có lúc bi ai,

Là khi ta bị một ai “cắm sừng”.

Tình yêu bị chối thẳng thừng,

Người thương ta đã quay lưng chối từ.

Đau lòng với những bức thư,

Yêu thương trao gửi, chứng từ hôm nao.

Trách trời ông ở trên cao,

Tôi đây nào có lỗi nào hỡi ông?

Mà sao ông nỡ bất công,

Để thân tôi phải ra nông nỗi này?

Tình yêu mà biết thế này,

Thì không gắng sức, đắp xây đêm ngày.

Để cho tăm tối mặt mày,

Bao nhiêu phiền muộn đắng cay trong lòng.

 

 

Ngồi buồn nước mắt ròng ròng,

Hận đời bạc bẽo, bởi lòng đổi thay.

Lời thề hôm trước rất hay:

“Em thề sẽ sống đời này bên anh.

Tình mình như nước biển xanh.

Long lanh ánh nắng, thiên thanh da trời.

Em nguyện sẽ sống trọn đời,

Yêu anh thắm thiết, không ngơi anh à!”

Nghe mà thấy sướng quá ta!

Tình yêu đẹp quá! Đúng là “thiên duyên.”

Mong trời chứng giám lời nguyền,

Để tình yêu mãi tinh tuyền, thủy trung.

 

 

Một khi nhuốm sắc trần tục,

Tiền tài đã khiến “vẩn đục” tình yêu.

“Hỡi người thiếu nữ yêu kiều,

Xin em định nghĩa tình yêu là gì?”

Mà sao em cứ so bì,

Người ta giàu có, và đi chơi nhiều.

Du lịch, mua sắm thật nhiều,

Đồ ăn, thức uống sớm chiều “đăng tin”.

Tình mình sao cứ lặng im,

Em đành khăn gói đi tìm người thương.

Than ôi! Cuộc sống vô thường,

Em đi tìm kiếm quân vương cho mình.

Một người hào phóng, đa tình,

Đẹp trai, giàu có, hết mình vì em…

 

 

…Ngồi trên xe máy cũ mèm,

Nhớ về quán cóc, xe kem hôm nào.

Những lần tình tứ, ngọt ngào,

Giờ đây ấm ức, lệ trào suối mi.

Trách mình nào có lỗi chi,

Mình nghèo chẳng có cái gì cho em.

Dặn lòng mình cũng không thèm,

Tình yêu vật chất, có đẹp gì đâu.

Nhưng lòng sao cứ khổ đau,

Đôi mình sẽ mãi, mất nhau trong đời.

 

Sao hôm đã mọc cuối trời,

Bầu trời đến lúc chuyển dời qua đêm.

Trăng soi lặng lẽ, êm đềm,

Gió đưa cành liễu, ngọt mềm, vi vu.

Trong lòng nhớ đến mùa thu,

Can-vê đồi vắng, Giê-su hôm nào.

Yêu thương, lặng lẽ hiến trao,

Nhục hình, khổ giá, máu đào chảy tuôn.

Khai thông mạch sống suối nguồn,

Hồng ân cứu thoát cho muôn muôn người.

Trong lòng tôi thấy vui tươi,

Giê-su mới đúng là người yêu tôi.

 

Thế là tôi hết đơn côi,

Một mình lặng lẽ tôi ngồi gẫm suy.

Tình yêu Thiên Chúa diệu kỳ,

Hy sinh mạng sống, chỉ vì yêu tôi.

Cứu tôi khỏi những lỗi tội,

Tựa như con kiến vẫy lội giữa sông.

Chúa là nơi chốn cậy trông,

Tựa như “Bạn Kiến,”[1] gánh gồng, dìu tôi.

Vượt qua gian khó, cuộc đời,

Hướng về Thiên Quốc, quê trời mai sau.

Thế trần còn lắm khổ đau,

Ngài mời tôi hãy mau mau giúp người.

Lan tỏa tình mến muôn nơi,

Giảng rao Lời Chúa, khắp nơi xa gần.

Những người nghèo đói cùng bần,

Hiện thân của Chúa đang cần chúng ta.

Xin đừng lặng lẽ tránh xa,

Như người phú hộ và Lazarô nghèo.

Người Samarianô, hãy noi theo,

Đó là cung cách, nẻo đường Chúa mong.

Sống đời thanh khiết, sạch trong,

Đó là gương sáng trong lòng tha nhân.

Khó nghèo lối sống thanh bần,

Như lời cảm hóa muôn phần thanh cao.

Vâng phục Thánh Ý Chúa trao,

“Vui mừng dâng hiến, ngọt ngào Chúa thương.”

Bước đi giữa những dặm trường,

Để ta nghiệm thấy tình thương Chúa trời.

Ôi! Lòng Thương Xót tuyệt vời,

Đức Tin bảo chứng cuộc đời mai sau.

Cậy trông Thiên Chúa nhiệm màu,

Tâm tình yêu mến, đèn chầu tâm linh.

Một vài nguyện ước tâm tình,

Cúi xin Chúa hãy dủ tình xót thương.

Để không bận mắc tơ vương,

Nhẹ nhàng, thanh thoát con đường hiến dâng.

Minh Đức S.J.



[1] Thiên Chúa có nhiều cách thức để cứu độ con người. Ngài có thể phán một Lời là con người được cứu độ, thế nhưng Ngài không làm như thế, Ngài đã hạ cố  làm người để dùng cái chết để cứu chuộc con người như một minh chứng tình yêu của Ngài. Tôi như là con kiến giẫy dụa trong vũng nước, Chúa Giê-su như là Bạn Kiến, bơi ra giữa sông, và dìu tôi vào bờ, tôi cảm nhận được tình yêu từ Ngài. Ngài cứu thoát tôi chỉ vì Ngài yêu tôi.