Hôm nay mênh mông…
Bong…bong…bong…tiếng chuông chiều ngân vang, quẳng lại đằng sau một khoảng lặng sâu lắng, giờ thể thao đã hết, giờ mà anh em tập sinh chúng tôi được vui chơi sau những giờ học tập miệt mài. Giờ chơi chung đó thật là vui! Anh em chúng tôi được xả giải vừa thể chất vừa tinh thần, mồ hôi nhễ nhại, nụ cười nở tươi…tình bạn giữa anh em được gắn bó keo sơn hơn. Nhưng những cảm xúc vui vẻ, hồ hởi, hân hoan…dường như được dừng lại bởi tiếng chuông Bidel, tiếng chuông vang vọng báo hiệu cho anh em bước vào giờ thinh lặng để chuẩn bị tâm hồn cho giờ cầu nguyện buổi chiều.Tôi buông
lòng mình, thả trôi theo tiếng lặng của thời gian, lê gót dạo quanh vườn trước,
với những ô cây dầu xanh rì, những tán xòe rộng như ôm chặt lấy con người nhỏ
bé của tôi. Vừa dạo quanh vườn, vừa nghỉ mệt, vừa lắng đọng tâm hồn, trong tôi
nhiều cảm xúc hiện về…Ngồi ghế đá nghỉ mệt một tí! Lòng tự nhủ, chiều nay cầu
nguyện với điểm gì đây? Tôi tự hỏi mình. Lắc lư cái đầu, mồ hôi nhiều quá…ướt cả
áo…một tia nắng hanh hanh nhuốm màu vàng ối xuyên qua những tán lá dầu và loe
lóe, phất phảng trên khuôn mặt tròn mập của tôi. Gió đưa dìu dịu hương thơm của
nàng bằng lăng tím nằm cạnh đồi Thánh Tâm đến với tôi. Ngọt ngào! Lòng tôi cảm
thấy êm đềm, nhẹ nhàng, thênh thang…Đột nhiên giữa vườn dầu có tiếng của một
chú ve ngân nga, tôi lẳng lặng lắng nghe…Ồ! Hay ấy nhỉ! Một chú rồi hai, ba…và
hàng chục chú ve cùng đua nhau cất cao giọng ca tựa như đang cùng nhau hòa tấu
bản tình ca vô tận, tựa như bản nhạc Sonata Ánh Trăng, hay bài La’mour Amorit…Tôi
như lạc vào cõi thinh không.
Ôi! Vũ trụ trời
đất bao la này thật tuyệt vời! ai đã làm nên chúng vậy? nghệ nhân tuyệt vời nào
đã khắc họa lên những đường nét độc đáo vậy? Chắc chỉ là Thiên Chúa mà thôi! Nhưng
đó là người ta nói, đó là giáo lý dạy…có ai đã từng thấy rõ ràng Chúa làm những
kỳ công đó chưa? Có lẽ chưa ai thấy…Bất chợt, một câu hát văng vẳng bên tai: “Con muốn đi tìm Ngài trong cuộc sống, dáng
Ngài đi con chưa thấy một lần, bước Ngài đi con chưa nhìn một lần…Ngài ở đâu…cho
con thấy…Ngài ơi…” Những ca từ tha thiết của bài hát Con muốn đi tìm Ngài của nhạc sĩ Lm. Duy Thiên, làm lòng tôi rộn
ràng. Tôi quan sát cảm xúc của mình, nó ở một cung bậc kỳ lạ khác mọi ngày…tâm
trí tôi hướng về câu hát… “Con muốn đi tìm Ngài…trong cuộc sống…”. Ô hay! Mình
đang đi tìm Chúa! ngước mắt lên nhìn màu xanh nhẹ da trời. màu xanh thiên
thanh. Bóng mây bay ngang, nhưng sao vội vã, dáng mây che phủ ánh nắng vàng hoe…dáng
Ngài đi, mặt Ngài cười, mắt Ngài nhìn…Chúa ơi! Chúa ở đâu, mà sao con mãi chưa
thấy Ngài, Chúa ơi! Dù chỉ một lần...
Chiếc lá khô nhẹ
bay trong gió chiều vàng nhạt. Chiều nay thấp thoáng qua những cành dầu, thoang
thoảng hương bằng lăng tím. Tôi đã để tâm hồn mình lạc trôi đến một khung trời
tươi sáng…Niềm hạnh phúc trong cõi nhân sinh của mình, dẫu biết rằng đó là
chính Chúa, thế nhưng Ngài ở đâu? Tôi có kinh nghiệm gì về Ngài nhỉ! Giật mình!
Tiếng còi tàu lửa hú lên vang rền, inh ỏi… dường như nó quát tháo ầm ĩ, nó làm
át đi tiếng róc rách của con suối nhỏ bên cạnh nhà. Nhìn đồng hồ đã điểm 17h15,
tôi vội vàng về phòng tắm rửa và chuẩn bị cho buổi cầu nguyện chiều.
Hôm nay, đã
tròn một năm tôi bước chân vào ngôi tập viện cô tịnh này. Bỏ xa phố thị ồn ào,
huyên náo, để đổi lại khoảng lặng mênh mông, khoảng lặng mà nhiều người có thể thấy
ngán ngẩm. Giữa khoảng lặng đó, tiếng phong cầm nhè nhẹ tấu vang cung điệu trong
nhà nguyện lớn, và “từ khi con còn mải mê
giữa bao phù hoa…và từ khi con lạc bước trong cơn mê mù tối…Ngài đã đến đưa con
về…dù đời con xót xa ê chề…Ngài yêu thương…thứ tha…tội khiên…phận tro cát nào
đáng chi…mà Chúa lên tiếng kêu mời con…và cho con…nên chứng nhân của Ngài…”,
cung nhạc nhẹ như mây, thơm như hoa lài…người đàn nhịp nhàng, say sưa đung đưa
theo nhịp phách, thế nhưng giọng người hát ngậm ngùi, mắt mi nhạt nhòa…những ca
từ tha thiết, da diết như đụng chạm vào cõi lòng thẳm sâu.
Hôm nay mênh
mông. Lời bài hát làm tôi nhớ lại thân phận cuộc đời mình… mà lòng nghẹn ngào
khôn vơi…Không phải bất kỳ nơi đâu, ngôi nhà nguyện nào, và cũng không phải lúc
nào cũng có thể vang lên bài ca ấy, tâm trạng ấy. Có những không gian, có những
lúc tâm hồn chỉ bắt được cung nhạc ấy vào thời điểm đó mà thôi. Tiếng phong cầm
kia như tình yêu nồng thắm, của cánh hoa phượng trước chuồng hai con mèo mun,
tình yêu đó đỏ như hoa phượng…nhưng làm bâng khuâng lòng tôi. Bởi như lời bài
hát, tôi như một người xa lạ, còn mải mê giữa bao phù hoa hồng trần…rồi một ngày
kia, có ai đó lên tiếng gọi tôi…khẽ chạm vào cõi lòng thẳm sâu. Nơi mà chưa từng
có ai đụng tới. Làm thức tỉnh tâm can, thức giấc tâm khảm, tỉnh táo tâm tri…Nghĩ
cũng hay nhỉ! Đó là ai vậy?
Cung đàn lắng
đọng, ngọt thơm mộng mị. Tình yêu thoang thoảng mới bâng khuâng…trên tròm cây bàng
Đài Loan, chị hoa bàng bay theo làn gió như thể khiêu vũ, hòa quyện cùng chàng hoa
trò xoay xoay, tiếng chim ríu rít gọi nhau, đùa giỡn, hót véo von. Bóng mát cuộc
đời…cành lá xôn xao rụng…Trong nhà nguyện, đắm chìm trong chiều sâu tĩnh mịch,
bởi dư âm ca điệu trên, trước Thánh Thể Chúa, tôi lặng nhìn về hành trình cuộc
đời mình mà lòng thổn thức, xuyến xao.
Từ khi có trí
nhớ, trí hiểu, tôi đã gặp gỡ Thiên Chúa như thế nào? Lúc sáu tuổi, mẹ dẫn tôi đi
nhà thờ, mẹ dạy tôi chào Chúa, làm dấu nguyện kinh. Đối với tôi hình ảnh Thiên
Chúa là một đối tượng uy linh, nhưng tĩnh lặng…chỉ biết tin là có Thiên Chúa thật,
không chất vấn gì thêm. Thiên Chúa của tuổi thơ tôi là thế đó, đơn sơ và hồn
nhiên biết mấy!
Tổi thơ của
tôi cũng dần trôi qua theo thời gian, như dòng sống chảy trôi trước sân nhà. Từng
tuổi, từng lớp qua đi, sự hiểu biết về Thiên Chúa của tôi được phong phú hơn bởi
những bài giáo lý sơ cấp ê a…chỉ biết Thiên Chúa là Cha, Đấng tạo dựng vũ trụ vạn
vật, Chúa Con cứu chuộc và Chúa Thánh Thần thánh hóa, và mục đích của việc học
giáo lý là hiểu biết và yêu mến Thiên Chúa. Đó là thời gian lớp bốn, lớp năm.
Lớn hơn một
chút, vào thời niên thiếu trung học, tôi còn đắm mình trong những đam mê phù
phiếm, xa đà…như đánh bài ăn tiền, đá gà, đánh nhau, nhậu nhoẹt, đi đêm…và nhiều
những nghiện ngập tiêu cực khác…Tôi còn theo đuổi nhiều hoài bão nhợt nhạt, lệch
lạc như sẽ làm đại ca băng nhóm xã hội đen, sẽ làm bá chủ thiên hạ về quyền lực,
tiền tài… đến nỗi, có một lần tôi đã cầm dao đâm một người, may thay người đó
không chết…Như kẻ bất trị… Mọi người trong gia đình đều không hy vọng nhiều nơi
tôi một tương lai sáng sủa. Dường như tôi cũng chẳng cần quan tâm, đếm xỉa tới
những lời khuyên mang tính gia giáo của mọi người xung quanh. Tôi muốn mình được
tự do, làm chủ cuộc đời mình như mình muốn. Tôi muốn gì là phải được cái đó… cứ
thế, cuộc đời tôi ngã hết lần này đến lần khác, vùng vẫy trong “đống bùn lầy” của
xã hội. Bi thảm ở chỗ, càng dãy dụa càng lún sâu. Nhiều khi cũng chán ngán cuộc
đời, “đâm lao thì phải theo lao”, lỡ rồi biết phải làm sao. Cuộc sống như bế tắc,
tôi chấp nhận buông trôi để số phận, hoàn cảnh đưa đẩy.
Rồi một ngày
kia, khi đã mệt nhoài sau những vùng vẫy chán nản…Một bàn tay giơ ra trước mặt
tôi, tôi vội vàng chụp lấy. Người đó kéo tôi ra khỏi vũng lầy, lấy nước tắm rửa
sạch sẽ, mặc cho tôi những bộ đồ mới, xức cho tôi dầu hương thơm ngát. Người đó
dẫn tôi đi theo đường lối mới, dù tôi có e dè, lạ lẫm…nhưng cảm xúc trong tôi
là hạnh phúc vô bờ, nhìn về phía trước Người đó đã đi mất, quay lại phía sau,
chẳng có ai ngoài những dấu chân ướt sũng, dơ bẩn của tôi, và dấu chân Người ấy,
hương thơm đầu tóc, áo quần mới tinh…chúng còn vương vấn, lòng tôi rạo rực, tim
tôi hân hoan, trí tôi bừng sáng. Đó là kinh nghiệm gặp gỡ Thiên Chúa của tôi.
Từ đó trở đi,
cuộc đời tôi có những bước ngoặt mới lạ, những ngươi quanh tôi cũng nhận ra điều
đó. Đó là một ơn biến đổi mà Thiên Chúa đã đụng chạm vào cuộc đời tôi, để tôi mặc
lấy những tâm tình mới, hạnh phúc mới, lý tưởng mới…điều mà đáng lẽ tôi phải
tìm kiếm trước hết và trên hết. Thiên Chúa đã dẫn tôi về với Ngài, sống trong
lòng Giáo Hội, và giờ đây được tiếp tục đi trên con đường Ngài đã đi, sống lại
cuộc đời Ngài đã sống. Trước đây, bây giờ và tương lai cũng sẽ thế.
Một kinh nghiệm
vấp ngã, những đêm trường tối tăm…dường như được nâng dậy, khơi sáng bằng một Mùa
xuân vinh thắng của Chúa. Mùa xuân ngày ấy và sau này cũng gần như nhau. Mùa
xuân ngày được gặp mặt, xum vầy và hạnh phúc khôn xiết. Mùa xuân mà tôi được ở
trong lòng Thiên Chúa, điều mà lời thánh vịnh đã diễn tả rất hay: “Chỉ trong Thiên Chúa mà thôi! Hồn tôi mới được
nghỉ ngơi yên hàn” (Tv 62,2).
Có lẽ mỗi người
sẽ có một Mùa xuân cho riêng mình, nơi đó là sự gặp gỡ, chia sẻ, đồng cảm, đỡ
nâng, an ủi…hạnh phúc, bình an, hoan lạc, sung sướng…Mùa xuân đó có Chúa và có
tôi. Mùa xuân mà cuộc đời tôi được tươi mới, được làm lại cuộc đời trong tình
yêu và ân sủng Chúa. Mùa xuân không giữ lại cho riêng mình, nhưng hướng đến người
khác bằng vẻ tươi đẹp của sắc xuân là chim muông ca hát, trời đất hân hoan,
muôn hoa khoe sắc, điểm tô thắm tươi cuộc đời, nhân loại. Chúa đã làm nên cuộc
đời tôi, như là Mùa xuân mới.
Đối với tôi,
Thiên Chúa đẹp như Mùa xuân, Thiên Chúa như một Mùa xuân đã, đang và sẽ đến
trong cuộc đời tôi và của mọi người. Mùa xuân luôn đến cho hoa lá khoe tươi,
cho muôn người vui cười, tình xuân nồng ấm, bao chan chưa hồn thơ, yêu thương đều
chớm nở…Có Chúa mọi sự sẽ đẹp tươi. Đó là niềm xác tín của tôi. Đó là cách mà
tôi đã được Chúa đi vào cuộc đời.
Tiếng con thạch thùng kêu “lạch cạch, lạch cạch…” trên tường nhà nguyện làm tôi giật mình. Những dòng suy tưởng trôi qua thật nhanh xen lẫn những cung bậc cảm xúc diệu kỳ. Nhìn lại cuộc đời để thấy bàn tay Thiên Chúa dẫn đưa, tôi thấy mình hạnh phúc hơn bao giờ hết. Dù bây giờ, dù tương lai có như thế nào, tôi vẫn xác tín, tin tưởng tay Chúa sẽ dẫn đưa tôi đi trên mọi nẻo đường, và tôi luôn có Ngài kề bên, nên lòng chẳng sợ chi nao núng. Và hơn thế nữa, tôi đã trả lời được Thiên Chúa là ai trong cuộc đời tôi? Ngài là Mùa xuân của tôi, Mùa xuân mới của tôi, trước đây, bây giờ và mãi mãi. Và dường như: “Mùa dập dìu, Mùa xuân nay đã về...Mùa bình thường, mùa vui nay đã về… Mùa xuân mơ ước ấy…đã đến đầu tiên…gió thôi bay… trên sông gà đang gáy trưa…bên sông một chiều nắng vui cho bao tâm hồn... Mùa bình thường, mùa vui nay đã về… Mùa xuân mơ ước ấy…đang đến đầu tiên…gió thôi bay… trên sông gà đang gáy trưa…bên sông một chiều nắng vui... Hôm nay mênh mông...”
Minh Đức S.J.
0 Comments:
Không cho phép có nhận xét mới.