Chút Tâm Tình Cuối Tuần...!!!
Dưới cái nắng hanh hanh của một buổi chiều cuối tuần, anh em học viên chúng tôi
đã đi thăm những người nghèo trong khu vực Thủ Đức và các vùng lân cận. Trước
khi khởi hành chuyến đi, lòng chúng tôi bồi hồi, háo hức bởi vì đã khá lâu rồi
chúng tôi chưa được đi thăm người nghèo, kể từ khi dịch bệnh Covid bùng phát và
lây lan nhanh. Mặc dù hiện nay, tình trạng lây nhiễm bệnh chưa chấm dứt, nhưng
trong tâm tình Mùa Chay, chúng tôi đã mạnh dạn ra đi, đến với những anh chị em
có hoàn cảnh nghèo khổ, kém may mắn trong cuộc sống. Dĩ nhiên, chúng tôi cũng
không quên cẩn trọng giữ các yêu cầu của Bộ Y Tế về việc phòng chống dịch bệnh.
Đa phần những gia đình chúng tôi thăm viếng đều có những hoàn cảnh hết sức éo
le. Bởi dịch bệnh covid đã làm cuộc sống của các hộ gia đình này khó khăn hơn
trước rất nhiều. Trước đây, họ làm công nhân nhưng giờ đây thất nghiệp, trước
đây là thợ hồ nhưng nay phải gác bay, trước đây họ bán hàng rong, bán vé số
nhưng giờ đây chẳng mấy người mua… Gánh nặng chi tiêu, kinh tế đang đè nặng
trên những người trụ cột của gia đình, thậm chí nhiều gia đình có người già, trẻ
nhỏ bệnh tật, họ cũng chẳng thể đến bệnh viện khám chữa bệnh được, bởi đơn giản
họ không có tiền.
Rảo bước qua các dãy phòng trọ trong các con hẻm nhỏ, chúng tôi thấy rất nhiều
nhà xuống cấp (nhà dột cột xiêu), những phòng trọ nhỏ bé, bề bộn với quần áo,
giường chiếu, bếp núc, đồ dùng ở cạnh bên nhau… Trông họ thật tội nghiệp, vì ai
ai cũng còm cõi đói ăn. Nhìn thấy họ như vậy, tôi lại càng thương hơn. Tôi chợt
nhớ đến câu nói của Chúa Giê-su: “Chính anh em hãy cho họ ăn” (Lc 9,13). Thế
nhưng, tôi thầm thì với Chúa: “Chúa ơi! Người nghèo như thế này thì rất nhiều…
mà chúng con chẳng có bao nhiêu! Chút này thì thấm vào đâu…”
Những lời thôi thúc của Chúa vẫn vang vọng trong tôi, “anh em hãy cho họ ăn”.
Vâng! Một chút sẻ chia vật chất của chúng tôi với họ tuy chẳng thấm thía vào
đâu nhưng tôi tin rằng chính Chúa Giê-su sẽ làm phép lạ như dụ ngôn Năm chiếc
bánh và Hai con cá. Chúa cần tôi cộng tác vào công trình của Ngài.
Không chỉ dừng lại ở việc sẻ chia chút nhu yếu phẩm và quà bánh vật chất, nhưng
sâu xa hơn, chúng tôi cùng ngồi lại với các gia đình đó. Tuy họ nghèo vật chất,
nhưng họ giàu tình cảm và tình thương. Tôi cảm nhận thấy sự gần gũi và thân
thương từ nơi họ. Chẳng hạn như chú Tư ở khu phố 2 đường Vườn Lài phường An Phú
Đông quận 12, chẳng ngần ngại kể về gia cảnh éo le và cuộc đời bôn ba của Chú,
và bà ngoại Tài hàng xóm cũng nặng lòng than thở về những người con đã khuất
trong đại dịch Covid vừa qua và những nhức mỏi của bệnh tai biến mỗi khi trái
gió trở trời…
Chúng tôi chăm chú lắng nghe từng lời chia sẻ của họ và bày tỏ sự đồng cảm qua
những lời hỏi han, động viên và khích lệ. Chúng tôi muốn trao gửi niềm hy vọng
vào cuộc sống và sự bình an của Chúa đến với họ. Tựa như lời Chúa Giê-su dạy
chúng tôi: “vào bất cứ nhà nào anh em hãy chúc bình an cho họ.”
Khi trở về cộng đoàn, lòng chúng tôi mừng rỡ hân hoan, không phải sau những giờ
học tập mệt mỏi căng thẳng được ra ngoài “đổi gió”, nhưng chúng tôi cảm nhận được
niềm vui từ sự trao ban, tình thân từ sự gặp gỡ chân thành. Không phải chúng
tôi cho điều này điều kia cho bằng chúng tôi nhận được sự tin tưởng, sẻ chia và
quý mến từ những người nghèo. Họ chẳng cần tự về, hay tự cao… Tất cả đều đến với
nhau trong tình yêu hiệp thông và chia sẻ.
Chúng tôi tin rằng một chút góp phần nho nhỏ của chúng tôi với tình yêu mến
Chúa và tha nhân, thì chính Chúa Giê-su sẽ làm những phép lạ, những phép lạ lớn
lao khiến mọi người ai ai sau đó đều cảm thấy “no nê” tình thương. Vâng! Tuy việc
làm nhỏ bé nhưng với tất cả tình yêu sẽ làm nên những điều kỳ diệu trong cuộc sống
này.
Minh Đức S.J.
https://www.youtube.com/watch?v=pl2uMXrpKuc
0 Comments:
Đăng nhận xét