Ở
TRỌ
Sinh ra trong một gia đình khá giả tại
tỉnh Phú Thọ, tôi được bố mẹ hết sức cưng chiều và chăm sóc đặc biệt, bởi vì tôi
là đứa con duy nhất. Tuy sống trong điều kiện sung túc, ăn ngon mặc đẹp, thế
nhưng tôi lại có vóc dáng nhỏ con, còm cõi. Các bạn bè thường gọi tôi với tên “Hùng
còi”.
Gia đình tôi ở gần đền Vua Hùng và làm nghề buôn bán gỗ. Với giá trị tài sản vô cùng to lớn, bố mẹ muốn tôi kế thừa gia nghiệp này nên quyết định gửi tôi đi du học bên nước ngoài. Thế nhưng, tôi lại không có khiếu học ngoại ngữ, cũng một phần vì không yêu thích, thế nên bố mẹ đành gửi tôi vào Sài Gòn để học về kinh doanh. Sau một thời gian dài ôn luyện, tôi đã đậu vào trường Đại học Marketing với chuyên ngành quản trị kinh doanh.
Giữa năm 2014, tôi bắt đầu vào Sài Gòn để thuê nhà trọ,
và tiến hành làm hồ sơ nhập học. Bản thân tôi rất hào hứng trong môi trường mới
này. Tôi cũng yêu thích ngành học kinh doanh và thuộc “tip người” năng động, hoạt
bát nên tôi đã tham gia vào các hoạt động mang tính cộng đồng, xã hội. Tuy
nhiên, tôi cũng không quên sắp xếp thời gian để có thể tham dự thánh lễ vào các
buổi chiều. Tôi thường dự lễ tại nhà thờ Hàng Xanh. Việc tham dự lễ misa là một
truyền thống đạo đức mà bố mẹ đã truyền dạy và tôi đã giữ nó từ nhỏ đến giờ.
Bên cạnh đó, tôi còn tham gia các chương trình sinh hoạt chung của nhóm Sinh
Viên Công Giáo. Trên trường lớp, tôi hòa nhập cùng cộng đồng bạn bè, vui chơi,
sinh hoạt, học tập với nhau. Tôi cảm thấy mình tràn đầy năng lượng và niềm tin
yêu, hy vọng ở cuộc sống này.
Thế nhưng, cuộc đời ai cũng có những khúc ngoặt, tôi
cũng thế. Khi tôi tham gia các hoạt động của trường, lớp đề ra, bạn bè trong lớp
thường rủ tôi đi học nhóm, làm các dự án nhỏ…và rồi tôi cũng tham gia. Lúc này
đây, quỹ thời gian của tôi dần thu hẹp lại, lúc đầu tôi cũng đắn đo, phân vân
nhưng tôi nghĩ mình cần học nhóm để học tốt và hòa đồng với bạn bè hơn. Cuối
cùng tôi cũng bị cuốn theo đám bạn đó. Sau những giờ học nhóm chúng tôi đi ăn,
sau khi đi ăn chúng tôi đi hát karaoke để gọi là “đổi gió”, xả tress các kiểu…để
tăng niềm hứng khởi, chúng tôi đã tổ chức ăn nhậu với nhau. Thực sự, sau các cuộc
nhậu, tôi cảm thấy trong người mệt mỏi, ể oải…tôi trở nên lười biếng trong việc
học hành, và giữ chương trình cũng như các kế hoạch đã đề ra. Tôi thấy mình
thay đổi lạ lùng, tôi không còn tha thiết với chuyện đi lễ, các sinh hoạt nhà đạo…thay
vào đó tôi lại gia nhập với nhóm “anh em thiện lành” cày game (Liên Minh Huyền
Thoại), nhậu nhoẹt (dù rằng hằng ngày tôi vẫn uống thuốc bổ do gia đình gửi
vào), mỗi mùa bóng đá tới, tôi thường tham gia các trận cá độ, tôi cũng tìm bạn
gái để hẹn hò, cặp kê như bao thanh niên trai trẻ khác…
Cuộc sống lúc này đây của tôi bị đảo lộn hoàn toàn so
với lúc trước, não trạng cũng đổi thay hoàn toàn. Tôi nghĩ: “tiền nhiều để làm
gì? nếu không phải để hưởng thụ”. Thế là tôi cứ phung phí tiền mà bố mẹ tôi gửi
vào những cuộc vui chơi thâu đêm. Khi hết tiền tôi lại gọi điện xin bố mẹ với
lý do: đóng tiền học thêm tiếng anh, vi tính, đồ án…Dĩ nhiên khi dấn thân vào lối
sống trác táng này, việc học hành của tôi sa sút, tôi đã bị nhà trường cảnh cáo
học vụ và có nguy cơ bị đuổi học, bên cạnh đó sức khỏe tôi ngày càng yêu kém. Có
những người tôi quen biết khi sống gần phòng trọ, họ thấy tôi thay đổi và đi
quá xa so với lúc trước nên họ đã gặp gỡ, trò chuyện và khuyên nhủ, đặc biệt là
bác Dương xe ôm. Nhưng tôi vẫn giữ thái độ cố chấp với lối sống phóng túng này,
tôi nói: “cháu lớn rồi, cháu biết tự lo cho bản thân, bác hiểu hông?”
Có một lần tôi đi nhậu khuya với bạn bè, khi về đến nhà
đã là gần 2h00 sáng, tôi cảm thấy trong người: bồn chồn chóng mặt, ngột ngạt
khó thở, thường xuyên nôn ói ra máu, đau bụng dữ dội, thân nhiệt cao hơn 38oC. Vì
tôi chẳng có người thân nào trong Sài Gòn, và lúc đó cũng chẳng biết kêu cầu
ai, dù có đám “anh em thiện lành” kia, nhưng có lẽ chúng nó cũng say mèm hết rồi…nên
tôi ráng bò ra cửa phòng trọ và gọi sự trợ giúp từ bác Dương phòng bên cạnh. Bác
là người tốt bụng, từ tâm. Mặc dù đang đêm khuya nhưng bác vẫn vui vẻ chở tôi
vào bênh viện Gia Định cấp cứu. Sau quá trình sơ cứu bác sĩ xác định tôi bị ngộ
độc thực phẩm nặng nên tiến hành nhập viện, và hồ sơ giấy tờ cũng một mình tay
bác Dương lo.
Tôi nằm co ro trên giường bênh, lúc này tôi thấy mình
mệt mỏi và cô đơn. Thật vậy, trong cơn sốt mê man, một giấc mộng ập tới bao
trùm lấy tôi. Tôi mơ thấy mình đi nhậu với bạn bè, sau đó chúng tôi vào quán
karaoke, chúng tôi “đập đá” với nhau. Sau đó, khi ở trong cơn phê, chúng tôi
lên xe máy và tổ chức đua xe với nhau…tôi không nhớ rõ lắm, nhưng biết là mình phóng
xe rất nhanh, “nẹt bô” bốc đầu các loại… cảm giác phiêu diêu, nhưng không may
có một xe ôtô đi ngược chiều chiếu ánh sáng chói mắt, tôi không nhìn thấy đường
và đã đụng phải xe nào đó…tôi không biết gì hết và người ta đã đưa tôi vào bênh
viện, bác sĩ phải mổ phẫu thuật chân tay (vì tay chân tôi bị gãy nát), bác sĩ kết
luận, tôi bị liệt nửa người. Khi nghe tin đó, tôi vô cùng sốc, tinh thần tôi bị
khủng hoảng, đang khi đó tôi nhận được tin báo từ trường là mình bị đuổi học. Tinh
thần tôi hoang mang và bấn loạn. Tôi đau đớn và ngất lịm đi, mở mắt ra tôi thấy
mình đang ở quê nhà. Đứng xung quanh tôi là bố mẹ và người thân…mọi người nhìn
tôi…tôi nhìn bố mẹ, tôi nằm bất lực và rơi nước mắt…tôi đã khóc và biết lỗi lầm
của mình vô cùng to lớn…Tôi đau một nhưng có lẽ bố mẹ tôi đau mười…Mẹ đã ngồi cạnh
tôi và khóc. Tôi cảm thấy hối hận vô cùng! Giá mà mình đừng làm vậy! giá mà
mình ngoan hơn! rất nhiều câu “giá mà” hiện ra trong đâu…Tôi vừa khóc vừa lắp bắp
miệng và nói: “bố mẹ ơi! Con sai rồi, con đã sai rồi…huhu…con xin lỗi bố mẹ”. Mẹ
ngả người vào tôi và ôm chặt hơn…Mẹ nghẹn ngào và nói: “Mẹ biết, mẹ biết…nhưng
dù sao đi nữa bố mẹ vẫn thương con mà…”, bố tôi nắm chặt tay tôi và gật đầu
theo lời mẹ nói, tôi thấy mắt bố tôi đỏ hoe, hoen mi lệ ứa tuân trào. Sống mũi
tôi cay xè kèm theo tiếng nấc nghẹn, trong lòng tôi cảm thấy lâng lâng và được
an ui vô cùng, tôi chưa bao giờ cảm nhận thấy tình yêu bố mẹ dành cho tôi lại lớn
như vậy. Tôi chỉ khóc và khóc mà không nói được gì.
Tôi hiểu được rằng: quê hương thật của tôi ở đây, nơi mà
có bố mẹ luôn yêu thương tôi. Bố mẹ gửi tôi vào Sài Gòn và nơi đó chỉ là nơi trọ
học…ở đó nếu sống tốt, học tốt…khi đỗ đạt thành công trở về bố mẹ tôi sẽ rất
vui mừng và hãnh diện và bản thân tôi cũng cảm thấy hạnh phúc. Tôi sẽ được xứng
đáng thừa hưởng gia sản mà bố mẹ đã dành sẵn cho tôi.
Tiếng còi xe cứu thương hú lên, tôi giật mình tỉnh giấc,
ồ trời đã sáng…người tôi nhễ nhại mồ hôi, tôi thấy mình đang nằm trên giường
bênh, trên tay có dây của chai nước biển, tôi nhấc thử chân tay, thấy nó vẫn cử
động được, à thì ra tôi chưa bị liệt, tôi vừa mới nằm mơ…mà bác Dương đâu nhỉ?
Tôi không thấy, tôi nghĩ chắc bác đi làm rồi, vì hôm nay bác không đi làm thì lấy
tiền đâu mà mua gạo cho cả nhà ăn, vì nhà bác cũng nghèo, và một mình bác phải
nuôi tới năm miệng ăn cơ mà…Tôi nhìn qua cái bàn đầu giường bệnh thấy có hộp
cháo còn nóng, và một tờ giấy với nét chữ ngệch ngoạc: “con thức giấc thì ăn
chút cháo nhé, bác đã làm hồ sơ nhập viện cho con rồi! 8h00 bác sĩ sẽ đến và
khám tiếp cho con. Bác phải đi làm đây, trưa bác sẽ ghé lại. Có chuyện gì gấp
thì alo bác nhé!” Tôi cầm tờ giấy đọc mà lòng thấy cảm động, “bác tốt với mình
quá!”…thế mà mình chẳng mấy khi quan tâm đến bác và gia đình, mình phung phí tiền
ăn chơi mà trong khi đó chẳng mấy khi giúp gia đình bác khi khó khăn…thậm chí
còn coi thường lời khuyên của bác. Tôi cảm thấy mình sống thật tệ rạc! Tôi phải
thay đổi lối sống này mới được.
Tôi lại suy nghĩ về giấc mơ, tuy nó chỉ là giấc mơ,
nhưng thật ý nghĩa. Nó như một tiếng chuông cảnh tỉnh lại đời sống của tôi.
Đúng thật! tôi chỉ ở trọ nơi đây thôi, tôi sẽ cố gắng sống tốt nhất ở nơi này, tôi
sẽ nỗ lực hết mình cho việc học tập, tôi sẽ sống bác ái, quan tâm, yêu thương mọi
người đặc biệt những người nghèo khổ và kém may mắn. Khi tôi sống tốt với mọi
người và đạt được thành tựu cao trong học tập, tôi trở về quê, bố mẹ tôi sẽ rất
vui, và hãnh diện, tự hào về tôi. Tôi chợt nhớ đến bài hát “Ở trọ” của cố nhạc
sĩ Trịnh Công Sơn, trong bài hát có những ca từ: “con chim ở đậu cành tre, con
cá ở trọ trong khe nước nguồn…tôi nay ở trọ trần gian, trăm năm về chốn xa xăm
cuối trời”.
Tôi chợt hiểu ra bài học sâu xa hơn nữa đó là: “Tôi là
Kitô hữu, được Chúa thương cho được hiện hữu và hiện diện trên cuộc đời này.
Chúa mời gọi tôi sống các giới răn của Ngài, bước theo Người con yêu dấu của
Ngài là Chúa Giêsu. Đồng thời được mời gọi trở nên hiện thân sống động của tình
yêu Ba Ngôi Thiên Chúa ở giữa cuộc đời này. Sau khi tôi đã hoàn thành sứ mạng
cuộc đời mình theo Thánh Ý Chúa nơi trần gian này, tôi sẽ được Ngài đón về để
chung chia, thông phần vào sự sống thâm sâu của Ba Ngôi Thiên Chúa, cùng hợp
hoan với các chư thần thánh trên Thiên Quốc và hưởng niềm vui ơn cứu độ muôn đời”.
Tôi tạ ơn Chúa vì những cảm nghiệm, những bài học trên. Thực sự nó rất có ý
nghĩa đối với tôi, một con người kém cỏi, tệ rạc…
Minh Đức S.J.
0 Comments:
Không cho phép có nhận xét mới.